Chương 16

Ăn xong bữa sáng, Giang Nhiễm đi ra khỏi phòng bếp, vừa lúc chạm mặt Dịch Hi.

Cô ấy đứng cách cô vài bước thì dừng lại, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh dò xét cô, mà không nói gì.

Bị cô ấy nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, Giang Nhiễm chỉ có thể tự mình mở miệng trước: "Chuyện đêm qua thật sự rất cảm ơn cô."

"Cảm ơn tôi?" Dịch Hi cười lạnh, mỉa mai nói, "Lời cảm ơn của cô tôi nhận không nổi…. Dù sao, bây giờ cô cũng là người phụ nữ của đội trưởng đội đặc chủng của căn cứ Tây Lĩnh nha."

"Không phải…." Giang Nhiễm xấu hổ không biết nên nói thế nào.

Dịch Hi nhướn mày, thấp giọng trào phúng: "Không phải cái gì? Không tối qua anh ta còn muốn có cô sao?"

"Không phải đội trưởng." Giang Nhiễm bất đắc dĩ nói, "Tôi không có quan hệ gì với Cố Vân Thanh."

"A, không phải là Cố Vân Thanh mà có Tư Tự đúng không? Chính là vị giáo sư Tư kia." Dịch Hi khinh thường bĩu môi, "Một dị năng giả hệ không gian nha…. Xem ra ánh mắt nhìn đàn ông của cô đúng là càng ngày càng tệ đi."

Dịch Hi nói xong liền đi qua người cô, đi vào phòng bếp.

Nhìn bóng lưng của người phụ nữ, Giang Nhiễm cảm thấy nghi hoặc.

Trong nguyên tác, Dịch Hi này cũng không thể đến được căn cứ Tây Lĩnh, mà chết ngay trong một trận tang thi tập kích.

Khi Dịch Hi còn sống cũng không có thân cận với ai trong đội ngũ, ngay cả đối với Giang Nhiễm Nhiễm cũng không ngoại lệ.

Nhưng trong loại tình huống như hôm qua, cô ấy lại có thể vì cô mà phản bác lại Lạc Nhị….

Cô ấy rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Đoán không ra suy nghĩ của cô ấy, Giang Nhiễm dứt khoát lắc đầu, đi ra cửa lớn tìm Tư Tự.

….

Sau khi tự mình kiểm tra lại một lần cuối năm chiếc xe tải lớn chứa vật tư xác nhận không có vấn đề gì, Tư Tự nhìn về phía Cố Vân Thanh khẽ gật đầu.

Cố Vân Thanh vung tay lên: "Lên xe, chuẩn bị xuất phát."

Anh ta nhìn về phía Lạc Nhị với Tạ Thừa Chi đang đứng đợi một bên, nói: "Tôi với Tư Tự đi xe ở phía trước mở đường, đội ngũ của các người ngồi cùng một chỗ với đội phó Tống Dung, được chứ?"

Lạc Nhị không có dị nghị gì: "Có thể."

Cố Vân Thanh là dị năng giả cấp bốn, loại chuyện mở đường này đối với hắn thì không có chút khó khăn nào. Đã có người hộ tống, bọn họ cũng được nhẹ nhõm hơn nhiều.

An bài xong đội ngũ, hai người đang chuẩn bị đi tìm Tống Dung để thông báo công tác, thì đã thấy Giang Nhiễm ra khỏi cửa, đi về phía bên này.

Cô gái mặc một cái áo lông màu trắng, khoác một tấm chăn nhung màu đen bên ngoài, mái tóc đen, mềm mượt, thẳng dài xõa trên bả vai, làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhìn trông chỉ lớn bằng cỡ một bàn tay….

Khuôn mặt xinh đẹp đập vào trong mắt, Tạ Thừa Chi thả chậm bước chân, trong mắt chợt lóe lên tia kinh diễm…. Hắn không nhớ rõ đã qua bao lâu chưa nhìn thấy bộ dạng sạch sẽ của Giang Nhiễm Nhiễm rồi.

Từ khi bọn họ bắt đầu chạy trốn tới nay, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn luôn bẩn thỉu mặc một bộ quần áo rách nát, sắc mặt tái nhợt núp trong góc của đội ngũ.

Hắn cơ hồ đều đã quên, cô gái trước mắt này từng là hoa khôi của trường, là tiểu mỹ nhân ngàn dặm mới có một.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Tạ Thừa Chi nổi lên một cỗ cảm xúc không cam lòng quỷ dị.

Dù từng là bạn trai của Giang Nhiễm Nhiễm, nhưng sự biến hóa bây giờ của Giang Nhiễm Nhiễm tựa như đang im lặng mà lên án sự bất lực của hắn. Xem đi, bạn gái của ngươi sau khi chia tay ngươi đã trở nên ngăn nắp xinh đẹp biết bao!

Hiển nhiên, Giang Nhiễm Nhiễm cũng nhìn thấy hắn.

Nhưng không giống với dáng vẻ nhiệt tình trước kia, giờ đây cô chỉ gật nhẹ đầu đối với bọn họ, rồi đi ngang qua người hắn.

Thấy dáng vẻ điềm nhiên như không của cô gái, cảm xúc không cam lòng và thẹn trong lòng hắn lập tức bị lửa giận thay thế.

Tạ Thừa Chi nắm chặt tay: Người phụ nữ kia cùng lắm là chỉ dùng thân thể để đổi lấy sự an toàn ngắn ngủi, vậy mà lại dám ở trước mặt hắn bày ra tư thế ngồi từ trên cao nhìn xuống?!