Chương 2

Giang Nhiễm che ngực, chậm rãi ngồi dậy: Tạ Thừa Chi? A, là nam chính trong nguyên tác. Nghĩ tới đây, Giang Nhiễm không nhịn được mà trào phúng ở trong lòng, đã xuyên sách rồi thì coi như thôi đi, nhưng vì cái gì cô lại xuyên vào nữ phụ số hai trong tổng số N nữ phụ?

Nguyên chủ Giang Nhiễm Nhiễm là sinh viên năm hai tại đại học thành phố Thần Mộc, bởi vì ngoại hình xuất chúng nên bị nam chính Tạ Thừa Chi nhìn trúng, trở thành bạn gái của Tạ Thừa Chi. Về sau, bệnh dịch bùng phát, Tạ Thừa Chi mang theo Giang Nhiễm Nhiễm bắt đầu chạy trốn. Giang Nhiễm Nhiễm có gia cảnh giàu có, từ nhỏ đã sống như một tiểu công chúa thực thụ, sau khi rơi vào cảnh phải chạy trốn khắp nơi thì hoàn toàn là một bình hoa di động, tuy là nói cố gắng muốn giúp đỡ, nhưng mọi chuyện vẫn luôn không như mong muốn, trở thành đệ nhất vật kéo chân.

Lạc Nhị là một dị năng giả hệ mộc, ôn nhu tốt bụng hiền lành rộng rãi kiên cường dũng cảm…. Tóm lại là, rất nhanh Tạ Thừa Chi đã say mê, si tình với Lạc Nhị, hoàn toàn ném Giang Nhiễm Nhiễm qua một bên.

Là một người bình thường lời nói sẽ không có trọng lượng, đối với sự phản bội của bạn trai, Giang Nhiễm Nhiễm không dám thốt ra một tiếng, vì có thể được đi theo bên người Tạ Thừa Chi, mà nhiều lần dùng mạng mình để cứu Lạc Nhị.

Cô nhớ rõ lần này rơi xuống nước là vì Giang Nhiễm Nhiễm thay Lạc Nhị dụ bầy tang thi rời đi mà bị ngã rơi xuống hồ. Cũng may là được Tạ Thừa Chi cứu, nếu không thì cái mạng nhỏ này cũng không còn nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Giang Nhiễm khẽ thở dài một hơi: Giang Nhiễm Nhiễm cứu Lạc Nhị có lẽ là có tâm tư, nhưng rốt cuộc cũng đã nhiều lần cứu được Lạc Nhị. Nhưng trên đường đi đến căn cứ Tây Lĩnh, khi Giang Nhiễm Nhiễm bị boss phản diện nhìn trúng cưỡng ép mang đi, Lạc Nhị lại không nói giúp cho cô ấy câu nào.

Nhìn chung thì Giang Nhiễm Nhiễm không có làm gì sai, chỉ là ở cuối truyện, sau khi Lạc Nhị giải quyết xong boss phản diện, chỉ có một câu miêu tả qua loa "Cô gái điên bị hắn chăn nuôi kia đã tự sát." để nói cho độc giả kết cục của Giang Nhiễm Nhiễm.

Kết cục cuối cùng là Giang Nhiễm Nhiễm đã tự sát…. Hơn nữa còn phát điên bên người phản diện…. Giang Nhiễm Nhiễm lại một lần nữa thở dài: Vì sao hết lần này đến lần khác cô lại xuyên vào truyện mạt thế chứ? Cô còn đã từng xem qua rất nhiều truyện Mary Sue đây này! Chẳng lẽ cô không xứng đáng có được một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh mỹ nam sao? Thật quá đáng!

"Nhiễm Nhiễm!" Trong lúc cô đang trào phúng cuộc đời này, có tiếng của một cô gái vang lên kèm theo đó là tiếng bước chân đang dần tới gần. Cửa phòng được đẩy ra, một đôi mắt trừng to nhìn vào cô, "Nhiễm Nhiễm, cô thật sự không sao cả, thật là quá tốt rồi!"

Lạc Nhị…. Trong đầu cô tự động nhảy ra một cái tên, Giang Nhiễm không nói gì mà bình tĩnh đánh giá Lạc Nhĩ đang khóc đến lê hoa đái vũ.

"Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cô đã cứu tội." Lạc Nhị ngồi xổm trước mặt cô, thò tay ra muốn nắm lấy tay cô, sau khi nhìn tang thi da đã trắng bệch của cô thì bình tĩnh rút tay về, tiếp tục lau nước mắt, "Tôi còn nói với Tạ Thừa Chi, nếu mà cô chết, tôi nhất định sẽ áy náy đến chết."

"Lạc Nhị." Bỏ qua nước mắt cùng lời xin lỗi của cô gái trước mặt, Giang Nhiễm Nhiễm ôm chặt cánh tay, thấp giọng nói, "Tôi rất lạnh, có thể mang quần áo đến cho tôi thay được không?"

Từ sau khi cô rơi xuống nước đến giờ, không có bất kỳ một ai đến giúp cô thay quần áo ướt ra, thật là may mắn khi vẫn chưa có chết cóng.

"Việc này…." Vành mắt Lạc Nhị đỏ lên, thấm thía nói, "Nhiễm Nhiễm, quy tắc của đội ngũ không phải cô không biết rõ, bây giờ cô không có điểm cống hiến, đội ngũ cũng không thể cung cấp thêm quần áo cho cô."

Lạc Nhị nói với vẻ mặt đương nhiên, Giang Nhiễm giật giật khóe miệng, không có lập tức nói lại mà nhìn chằm chằm vào nữ chính.

Cho nên, Giang Nhiễm Nhiễm dụ bầy tang thi rời đi, lại để cho Lạc Nhị dẫn theo đội ngũ bình an quay trở về, thì tính là không có cống hiến? Thật là thú vị mà.

"Nhưng mà Lạc Nhị, là tôi đã dụ bầy tang thi rời đi để cho đội ngũ rút lui an toàn, đây không tính là cống hiến sao?" Giọng nói của cô bình thản, chậm rãi hỏi, "Vậy hành động gì mới tính là có cống hiến với đội ngũ?"

"Dụ bầy tang thi rời đi?" Lạc Nhị lộ ra vẻ chần chừ, "Tất cả mọi người đều cho rằng Nhiễm Nhiễm cô là bị lạc đường, nên mới có thể bị ngã vào trong hồ…"

"Lạc đường?" Giang Nhiễm Nhiễm nhướng mày, "Lạc Nhị, tôi là vì lạc đường nên mới ngã vào trong hồ…, lời này, là cô nói với những người kia như vậy sao? Chỉ có Lạc Nhị là biết lý do cô ngã vào trong hồ, đây thật đúng là một chuyện đáng tiếc nuối đấy.