Chương 3

Trực giác linh cảm thái độ của Giang Nhiễm hôm nay không giống với mọi ngày, Lạc Nhị nhướn mày dò xét cô một lúc, rồi cong môi cười, đứng lên nói: "Là tôi nói."

Cô ta cứ như vậy thẳng thắn thừa nhận hành vi ti tiện của mình.

"Giang Nhiễm Nhiễm, Thừa Chi đã chia tay với cô rồi, cô vẫn còn chưa hiểu rõ sao? Cho dù cô có tiếp tục bám lấy chúng tôi, đi theo chúng tôi, thì Thừa Chi cũng sẽ không tiếp tục thích cô nữa." Cô gái lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống Giang Nhiễm, "Cô cho rằng cô thay đội ngũ dụ bầy tang thi rời đi là có thể chiếm được sự hào cảm của mọi người, để cho mọi người tiếp nhận cô sao? Cô đừng uổng phí sức lực nữa."

Không có thói quen bị người khác nhìn từ trên xuống thế này, Giang Nhiễm giãy dụa đứng lên, không có ý muốn nhượng bộ nói: "Vì vậy, cô muốn Giang Nhiễm Nhiễm phải chết?"

Có phải thật sự là vậy hay không, vì muốn thoát khỏi vật ngáng đường là Giang Nhiễm Nhiễm, Lạc Nhị không thể không dùng một ít thủ đoạn không có lương tâm kia.

Không có lương tâm? Ha ha.

"Tôi không muốn cô chết, tôi chỉ không hy vọng cô lại tiếp tục quấn lấy Thừa Chi nữa thôi."

"Cô đã có lòng tin với Thừa Chi của cô như vậy, thì vì sao cô còn dùng thủ đoạn đổi trắng thay đen này hãm hại tôi?" Giang Nhiễm cười lạnh, "Cũng chỉ là một xú nam nhân mà thôi, cô cho rằng tôi sẽ hiếm lạ sao?"

Đi theo đội ngũ này, kết cục cuối cùng vẫn sẽ chỉ là bi kịch. Nếu đã vậy, không bằng mọi người đều xé hết mặt, về sau đường ai nấy đi."

"Giang Nhiễm Nhiễm, sau khi ngã xuống sông xong đầu cô bị úng nước sao?" Nghe thấy những lời nói sắc bén của thiếu nữ, Lạc Nhị nhíu mày, dò xét cô, "Chẳng lẽ không phải là cô đang mày dày bám lấy chúng tôi…."

Còn chưa dứt lời, lại có tiếng bước chân tới gần, vẻ mặt chán ghét của Lạc Nhị lập tức biến mất, mà biến thành vẻ mặt ân cần: "Nhiễm Nhiễm, tôi biết cô đang trách tôi không có đến cứu cô kịp thời, nhưng mà tôi còn có trách nhiệm của một người đội trưởng, tôi không thể…."

"Lạc Nhị, Tạ Thừa Chi đã đến." Giang Nhiễm cắt ngang màn diễn của cô gái, nhướn mày cười, "Tôi giúp cô làm cho màn trình diễn này càng thêm chân thật, cô thấy sao?"

Lạc Nhị nghi ngờ: "Gì cơ?"

Không đợi cho cô ta kịp phản ứng, chỉ thấy Giang Nhiễm không chút khách khí vung tay lên, hung hăng tát một cái lên mặt của cô ta.

"Bốp." Một tiếng giòn rã vang lên, Lạc Nhị bị đánh đến lảo đảo hai bước, rồi ngã xuống đất.

"Đây coi như là sự báo đáp của tôi cho tính toán của cô." Nếu như không có Giang Nhiễm Nhiễm, thì hiện tại toàn bộ đội ngũ đã thành thức ăn trong bụng của tang thi, so với tính mạng của bọn họ thì đây cũng chỉ là một cái tát, ngay cả tiền lãi cô còn không tính nữa đó.

Cái tát này của Giang Nhiễm dùng không ít sức lực, Lạc Nhị ôm mặt, bên tai có tiếng ông ông, trong miệng có thêm hương vị rỉ sắt tràn lan.

Cô ta chậm rãi ngước lên, nhìn về phía Giang Nhiễm, gằn từng chữ nói: "Giang! Nhiễm! Nhiễm!" Nữ nhân chết tiệt này, quấn lấy bạn của cô ta thì thôi đi, vậy mà lại còn dám đánh cô ta!

Giang Nhiễm không chút sợ hãi nào mà nghênh tiếp ánh mắt tràn đầy lửa giận của cô gái. Bởi vì cô biết rõ, ngay khi tên đàn ông kia bước chân vào căn phòng này, Lạc Nhị sẽ nuốt hết lửa giận vào trong.

Quả nhiên, cửa chính nhà gỗ một lần nữa bị đẩy ra, nam nhân đi vào nói: "Nhị Nhị, cơm tối đã…. Nhị Nhị?!"

Nam nhân tướng mạo thanh tú có sắc mặt khó coi, chỉ vài bước đã đi đến bên người Lạc Nhị, nhẹ giọng cô ta: "Nhị Nhị, em đây là…."

"Bị người khác đánh." Trước khi Lạc Nhị cáo trạng, Giang Nhiễm đã nói ra trước, "Dùng bàn tay này." Cô lắc lắc cổ tay của mình, "Tạ Thừa Chi, để tránh cho bạn gái nhỏ của anh bị hủy dung, anh vẫn nên mau dẫn cô ta đi bôi thuốc đi."