Chương 4

"Giang Nhiễm Nhiễm!" Thấy cô cây ngay không sợ chết đứng như vậy, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trở nên méo mó, tức giận nói: "Sao cô lại đánh Nhị Nhị?!"

"Được rồi, Thừa Chi, là do em không tốt…"

"Anh cũng vừa nghe thấy đó, là do cô ta không tốt." Giang Nhiễm cắt ngang lời nói ấm ức của Lạc Nhị, "Anh xem, người bị đánh cũng không có ý kiến gì, vậy anh hung hăng cái gì?"

Lạc Nhị: "....?"

Tạ Thừa Chi: "....??" Lửa giận trong mắt người đàn ông bị sự nghi ngờ thay thế, hắn nhíu mày chần chừ nhìn Giang Nhiễm Nhiễm: Cô gái trước mắt này là Giang Nhiễm Nhiễm? Sao lại có cảm giác…. Dường như có chỗ nào đó không giống với lúc trước?"

"Nếu đã không có việc gì thì phiền các người đi ra ngoài trước được không?" Giang Nhiễm nói, "A, nếu có thể mang đến cho tôi một bộ quần áo để tắm giặt vậy thì càng tốt hơn."

"Cô nghĩ hay quá nhỉ!" Người phụ nữ chỉ biết cản trở người khác, động thủ đánh người xong còn muốn vật tư ư? Nằm mơ đi!

Tạ Thừa Chi ôm người đẹp lên rồi rời khỏi nhà gỗ, sau khi đi đến phòng khách thì gặp được đồng đội Chu Tiên vừa từ phòng bếp đi ra. Cô gái nhỏ nhìn tang thit Lạc Nhị, phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Nhị Nhị, mặt của cô…."

"Tiểu Chu, phiền cô bôi thuốc chỗ bị đánh."

….

Trở lại phòng, Lạc Nhị ôm mặt, vành mắt đỏ lên nghẹn ngào: "Thừa Chi, em sẽ không bị hủy dung chứ…. Hu hu, em chỉ muốn đến xem Nhiễm Nhiễm đã tốt lên chưa, em không nghĩ tới cô ấy sẽ có địch ý lớn như vậy với em…"

"Đừng khóc." Tạ Thừa Chi đau lòng vuốt mặt bạn gái, nhỏ giọng nói, "Vết thương trên mặt chỉ cần bôi thuốc là ổn thôi, đừng lo lắng."

"Thật vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, anh đã bao giờ gạt em chưa?"

Khi hai người đang tình chàng ý thϊếp, Chu Tiền cầm theo thuốc đi vào: "Tạ đội trưởng, Cố Vân Thanh đang tìm anh, hình như là vì chuyện sắp xếp người canh gác buổi tối…"

"Tôi lập tức xuống đây." Lúc đi ngang qua Chu Tiên, hắn dặn dò, "Chăm sóc Nhị Nhị cho tốt."

Là đội trưởng của đội ngũ, dù đang hợp tác cùng đội ngũ khác, Tạ Thừa Chi vẫn tận lực duy trì uy nghiêm của một người đội trưởng.

"Tôi biết rồi!"

Sau khi Tạ Thừa Chi đi, Chu Tiên bôi thuốc cho Lạc Nhị: "Nhị Nhị, không phải là cô đi thăm Giang Nhiễm Nhiễm sao? Sao mặt lại bị thương…."

"Chính là do Nhiễm Nhiễm đánh." Lạc Nhị thở dài, bất đắc dĩ nói, "Hẳn là cô ấy trách tôi vì đã cướp đi Thừa Chi, cô ấy hận tôi cũng phải."

"Cô ta đánh cô?" Quan hệ với Lạc Nhị cũng không tệ, Chu Tiên liền tức giận thay cho bạn tốt, "Cả một đường cô đều bảo hộ cô ta, mà cô ta lại chỉ vì một Tạ Thừa Chi mà đánh cô? Hơn nữa, nam chưa cưới nữ chưa gả, chính cô ta không giữ được bạn trai thì còn có thể trách ai? Người phụ nữ kia đúng là không biết tốt xấu!"

"Được rồi, Nhiễm Nhiễm khẳng định là cũng không phải cố ý." Lạc Nhị lại tự trách nói, "Nói cho cùng, hôm nay cô ấy đi lạc đường, tôi không có kịp đến cứu cô ấy, cô ấy…."

"Chính cô ta chạy loạn nên mới lạc đường, liên quan gì đến chúng ta?" Chu Tiên lẩm bẩm, "Cô ta mà chết thật thì cũng khá tốt, chỉ có cô hết lần này đến lần khác xen vào việc của người khác cứu cô ta…"

Lạc Nhị càng thêm bất đắc dĩ: "Chu Tiên, lời này chỉ nói trước mặt tôi là được rồi, không nên nói trước mặt người khác, có biết không?"

"Tôi biết rồi." Chu Tiên cười hì hì, "Cô biết chỗ thuốc này là ai cho không?"

"Ai vậy?"

"Cố đội trưởng!" Chu Tiên cười đùa nói, "Vừa nghe thấy cô bị thương, Cố đội trưởng liền để đồng đội mang thuốc đến cho tôi, cô nói xem, có phải hắn có ý với cô…."

"Không được phép nói bậy." Lạc Nhị vỗ vào tay bạn tốt, "Thừa Chi nghe thấy sẽ tức giận."

"Được được, tôi không nói…."

….

Sau khi Tạ Thừa Chi và Lạc Nhị rời đi, Giang Nhiễm đi xung quanh căn nhà gỗ nhỏ cũ nát một vòng, rồi kéo cửa đi ra bên ngoài.

Chỗ bọn họ dừng chân là một căn nhà ba tầng, chỗ cô ở là phòng kho nhỏ ở sân sau dùng để đựng vật dụng linh tinh.

Ngay khi vừa kéo cửa ra, gió lạnh mùa đông lập tức đập vào mặt, quần áo bị nước sông làm cho ướt nhẹp dính sát vào thân thể, Giang Nhiễm rùng mình một cái, bắt buộc bản thân mình đi ra khỏi phòng.

Nếu như cô nhớ không lầm, thời điểm Giang Nhiễm Nhiễm rơi xuống nước, đúng là lúc đội ngũ của bọn họ gặp mặt boss phản diện. Sau đó, Giang Nhiễm Nhiễm bị boss phản diện nhìn chằm chằm, bắt đầu một cuộc sống càng thêm bi kịch.