Chương 23

Tự nhận là mình có quan hệ không tệ với Giang Nhiễm Nhiễm, Tưởng Dự hiển nhiên cũng bỏ qua sự chán ghét trong giọng nói của Giang Nhiễm.

"Tôi đã nghe Lạc Nhị nói chuyện của cô rồi, thật xin lỗi, đêm qua đã không đứng về phía cô." Tưởng Dự nói xong, thò tay muốn ôm lấy bả vai của Giang Nhiễm, "Cô đừng buồn, thật ra tôi cũng không muốn giao cô cho người đàn ông khác…."

Giang Nhiễm không hề che dấu sự phản cảm của mình, lùi lại hai bước tránh đi cánh tay của gã đàn ông, lạnh lùng nói: "Anh nói chuyện thôi là được rồi, tôi không thích người khác đυ.ng chạm vào người mình, hơn nữa, tôi và anh không thân thiết đến mức ấy."

Thái độ của cô lạnh lùng, cánh tay vươn ra của gã đàn ông lập tức rơi vào hư không, nhưng Tưởng Dự đã sớm quen với việc đùa giỡn phụ nữ, thái độ lạnh nhạt của Giang Nhiễm cũng không khiến gã lùi bước, mà ngược lại càng thêm kí©h thí©ɧ hỏa dục trong hắn.

"Nhiễm Nhiễm, tôi biết cô đang trách việc tôi tối qua đã không đứng lên bênh vực cô." Gã ta cũng thuận thế mà tiến lại gần thêm hai bước, tiếp tục sờ vào bả vai của Giang Nhiễm, "Cô tức giận cũng đúng, dù sao tôi…."

"Đừng có đυ.ng vào tôi." Trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, ngay trước khi ngón tay của gã đàn ông kịp chạm vào mình, cô đã nhấc chân lên hung hăng đá vào đầu gối của gã.

"A!" Động tác của Giang Nhiễm vừa nhanh vừa hung ác, gã đàn ông không kịp phòng bị, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất.

Gã ôm lấy đầu gối đang đau đớn khó nhịn, sắc mặt dữ tợn gằn giọng gọi tên Giang Nhiễm: "Giang! Nhiễm! Nhiễm!"

Gã ngấp nghé mỹ mạo của Giang Nhiễm Nhiễm đã lâu, chỉ có điều trước kia trong đội ngũ có Tạ Thừa Chi, gã không dám làm gì lỗ mãng.

Nhưng chỉ cần không làm gì quá mức thì Tạ Thừa Chi cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, Giang Nhiễm Nhiễm thì càng không phải nói, mỗi lần bị trêu ghẹo đều không dám nói ra. Lúc đó, gã chỉ cần đợi đến một ngày Tạ Thừa Chi hoàn toàn vứt bỏ Giang Nhiễm Nhiễm.

Kết quả, Tạ Thừa Chi với Giang Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn tách ra rồi, nhưng Giang Nhiễm Nhiễm lại bị một đội ngũ khác đoạt lấy.

Trong lòng gã cảm thấy rất đáng tiếc, thầm than mình đã ra tay chậm, không thể ăn vào một miếng tươi ngon nhất.

Lúc vừa đến thời gian nghỉ chân, gã vẫn luôn một mực chú ý đến Giang Nhiễm Nhiễm. Nhìn thấy dị năng giả hệ không gian kia ôm cô xuống xe, nhìn thấy cảnh cô ngoan ngoãn đút cho anh ta ăn cái gì đó, nhỏ giọng nói chuyện với anh ta. Thật sự rất ngoan nha, một người phụ nữ biết nghe lời như vậy, chơi nhất định sẽ rất tận hứng…. Mấu chốt là, Giang Nhiễm Nhiễm đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của gã, Lạc Nhị bên kia đã nhắc nhở gã: "Người đàn ông kia chỉ là ham sự mới lạ mà thôi, đợi anh ta chơi chán rồi, Nhiễm Nhiễm nhất định sẽ lại muốn trở về đội ngũ của chúng ta."

Nghe thấy vậy, gã ta lập tức khôi phục tinh thần.

Đúng vậy, chỉ là một người bình thường mà thôi, chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mới lạ mà người đàn ông kia muốn nếm thử, nhưng đồ chơi thì cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi đùa chán rồi thì liền không còn giá trị nữa.

Đợi người đàn ông kia hoàn toàn chán rồi, Giang Nhiễm Nhiễm cũng sẽ bị anh ta không chút lưu tình nào mà ném đi thôi.

Đến lúc đó, đường lui duy nhất của người phụ nữ kia chính là trở về đội ngũ của bọn hắn.

"Haizz, Nhiễm Nhiễm cũng thật là đáng thương." Lạc Nhị vẫn tiếp tục nói chuyện, "Bị buộc phải đi theo một người đàn ông như vậy, trong lòng nhất định là rất khó chịu. Đáng tiếc quan hệ của tôi và cô ấy không tốt, không tiện để an ủi cô ấy…."

Lạc Nhị với Giang Nhiễm Nhiễm là tình địch, quả thật là không thích hợp.

Nghe Lạc Nhị nói như vậy, ánh mắt của gã không khống chế nổi mà nhìn về phía Giang Nhiễm Nhiễm.

Cô ấy đang ăn gì đó…. Cúi đầu, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không được tốt, cũng đúng, trước khi ăn cơm còn phải hầu hạ người đàn ông kia, sao tâm tình có thể tốt được chứ?

Nghĩ như vậy, gã đơn giản nói một câu với Lạc Nhị, "Tôi đi xem cô ấy." Sau đó liền nhấc chân đi về phía Giang Nhiễm Nhiễm.

Phụ nữ đều là loại sinh vật yếu ớt, đặc biệt là loại phụ nữ không có chỗ nương tựa, cũng không có năng lực sinh tồn…. Chỉ cần lúc này cho cô một chút an ủi để dựa vào, cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Tuy không thể đem người lập tức đoạt đến tay, nhưng đợi người đàn ông kia chơi chán rồi, Giang Nhiễm Nhiễm còn không phải sẽ trở thành đồ vật của gã ta hay sao.

Chỉ là…. Trong lòng gã tiếc nuối: Rốt cuộc thì cũng là phụ nữ từng bị người đàn ông khác chơi đùa qua, cho dù đem người đoạt được tới tay, thì so ra cũng kém với lần đầu tiên.

Gã đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chị còn tưởng tượng đến cảnh thiếu nữ ôm mình khóc đến hoa lê đái vũ, nhưng lại không thể nào nghĩ tới, cô sẽ trực tiếp cho gã một cước.