Chương 28

Mắt thấy đoàn người sắp đi, người đàn ông vội vàng lên tiếng nói: "Cũng không phải không là cô ta thì không được."

Cố Vân Thanh dừng bước lại.

"Ôi, ở hoàn cảnh này tất cả mọi người đều không dễ dàng gì. Các người có vật tư gì, thì để lại làm phí qua đường đi, rồi tôi sẽ để cho các người đi qua." Người đàn ông liếc nhìn Giang Nhiễm, sau đó lại nhìn về phía Cố Vân Thanh, cười hào sảng nói: "Hiện tại trời cũng đã tối rồi, đi lại cũng bất tiện, không bằng các người ở lại một đêm đi?"

Thấy đối phương đã nhượng bộ, Cố Vân Thanh cũng không làm khó nữa: "Nếu như vậy không quấy rầy mọi người, thì chúng tôi cũng đang có ý này."

"Quấy rầy gì chứ, chúng tôi cũng phải dựa vào việc này để kiếm sống mà." Người đàn ông nói ẩn ý, rồi dặn người bên cạnh hai câu, xong người nọ lập tức chạy về thôn.

"Tôi tên là Lôi Đường, hiện tại là người phụ trách của căn cứ này." Người đàn ông tự giới thiệu.

Cố Vân Thanh từ trước đến nay vẫn luôn giỏi trong việc ngoại giao, cũng tiến lên bắt tay với người đàn ông: "Tôi tên là Cố Vân Thanh."

Tư Tự vẻ mặt vô cảm: "Tư Tự." Cũng không có ý định giới thiệu Giang Nhiễm.

Khi đang nói chuyện, người đàn ông chạy vặt quay trở lại, nhặt mấy phiến đá ném lên đống đinh.

"Lão đại, có thể qua rồi."

Cố Vân Thanh ra hiệu cho đoàn xe tiến vào ngôi làng, Tư Tự không có lên xe, mà nắm tay Giang Nhiễm đi bộ theo sau lưng Lôi Đường vào làng.

Ngôi làng rất yên tĩnh, chỉ rải rác vài nhà có ánh sáng. Nghe thấy động tĩnh, có người lén nhìn từ cửa sổ, cũng có người đi ra khỏi cửa, chào hỏi cùng với Lôi Đường.

Giang Nhiễm đi theo sát bên người Tư Tự, cố gắng không nhìn lung tung. Nhưng cô luôn cảm thấy xung quanh bốn phía đều có ánh mắt đang nhìn vào mình khiến cô cảm thấy khó chịu.

Không giống với những ngôi nhà gạch ngói ở rìa làng, Lôi Đường dẫn bọn họ đến trước một nhà nhỏ theo phong cách phương tây.

"Đây là chỗ ở của tôi, cũng là nơi mà căn cứ của tôi dùng đã tiếp đãi khách."

Nói đến đây, Lôi Đường cố ý liếc mắt nhìn về phía Giang Nhiễm, muốn nhìn ra chút gì đó trong mắt cô, ai ngờ cô vẫn luôn chỉ cụp mắt xuống, căn bản là không nhìn về phía hắn ta.

Sau khi bố trí cho đoàn xe và sắp xếp người gác đêm xong, Cố Vân Thanh dẫn những người khác trong đội ngũ đi qua.

"Ồ, biệt thự này rất đẹp nha." Cố Vân Thanh không chút do dự mà khen ngợi, "Xem ra đêm nay có thể ngủ ngon được rồi, cảm ơn anh Lôi đã chiêu đãi!"

"Đâu có đâu có." Lôi Đường ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự kiêu ngạo, "Các vị đều là khách mà, mời vào."

Cố Vân Thanh và Tư Tự thoáng trao đổi ánh mắt, rồi theo Lôi Đường đi vào nhà.

Tư Tự không hề cử động, Giang Nhiễm tự nhiên cũng không nhúc nhích theo.

Khi đi ngang qua người Giang Nhiễm, Chu Tiên lườm cô một cái, rồi hừ một tiếng tỏ thái độ chán ghét.

Giang Nhiễm: "...." Cô đã không còn ở trong đội ngũ của Lạc Nhị nữa, vì sao người phụ nữ này còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ với cô như vậy? Thật là khó hiểu.

Mọi người trong đội ngũ đều đã đi vào, Giang Nhiễm nhìn vào bên trong, hỏi: "Chúng ta không đi vào sao?"

"Ngồi trên xe cả ngày như vậy cũng đã mệt mỏi rồi." Tư Tự ôm eo cô, "Đi dạo với tôi một chút đi."

Trong làng không có thiết bị chiếu sáng nào, dưới tình huống trời đã hoàn toàn tối như bây giờ, thì đưa tay lên cũng không thể nhìn rõ năm ngón.

Một trận gió thổi qua, có thứ lạnh buốt rơi trên mặt cô, rồi tan thành nước.

Giang Nhiễm mở to hai mắt, đưa tay ra đón lấy một bông tuyết đang rơi.

"Tuyết rơi rồi." Cô lẩm bẩm nói, dịch bệnh bùng phát vào giữa hè, tính đến nay thì nửa năm đã trôi qua, nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Mùa đông đã đến.

Không biết sẽ có bao nhiêu tang thi chết đi sau một đông này? Sẽ có bao nhiêu người nữa chết đi?