Chương 29

Nghĩ đến đây, Giang Nhiễm càng cảm thấy hoài niệm thế giới ban đầu của mình. Tuy ở thế giới kia cô là cô nhi, không có người thân, nhưng ở trong cô nhi viện nơi cô lớn lên, mọi người đều rất ôn nhu…. Là một thế giới thật ấm áp tình người, hoàn toàn không giống với thế giới này.

Tư Tự là một người nhạy cảm với cảm xúc, tự nhiên cũng nhận thấy được tâm trạng của Giang Nhiễm đang không được vui, nhưng vì cô không nói gì, nên anh cũng không có ý định muốn hỏi.

Sau một hồi đi dọc theo con đường bằng phẳng, thì nơi đoàn xe đỗ lại lọt ngay vào tầm mắt.

"Giáo sư Tư!" Đội viên ở lại gác thấy anh, thì lập tức chạy đến chào hỏi, "Sao ngài lại đi đến đây?"

"Đến xem một chút." Tư Tự quét mắt nhìn qua người đội viên gác đêm, nói: "Đến sau nửa đêm có người đến thay ca không?"

"Có, Cố đội trưởng đã sắp xếp xong xuôi rồi."

"Tốt." Sau lưng có động tĩnh rất nhỏ, Tư Tự nhíu mày, hạ thấp giọng nói: "Buổi tối…. Chú ý an toàn."

Tư Tự cố ý đến dặn dò chú ý an toàn…. Trong đội ngũ đều là người thông minh, đội viên kia lập tức hiểu được hàm ý trong lời nói của anh.

"Tôi đã biết thưa giáo sư Tư."

….

"Người đàn ông tên Tư Tự kia mang theo người phụ nữ lúc nãy đi đến chỗ đỗ xe, sau đó lại đang đi dạo quanh thôn." Người đang nói chuyện chính là một thanh niên nhuộm tóc vàng, tuổi không lớn lắm, nhưng cách nói chuyện lại rất thành thục, "Lão đại, cô gái mà tôi nhìn thấy kia thật xinh đẹp…. Nhưng mà, phụ nữ trong đội ngũ của bọn họ mặt mũi đều không tệ…."

Nói xong, hắn còn lộ ra nụ cười bỉ ổi.

"Có mấy người là dị năng giả." Lôi Đường cười lạnh một tiếng, "Nghe nói bọn họ đến từ căn cứ Tây Lĩnh, chắc là đội ngũ dị năng giả đã được huấn luyện chuyên nghiệp qua."

"Rất khó đối phó sao?"

"Ha ha, sợ gì chứ?" Lôi Đường đứng dậy vỗ vỗ bả vai của thanh niên, đắc ý nói, "Chẳng lẽ mày đã quên, số lượng dị năng giả chúng ta đối phó qua nhiều thế nào sao? Đội ngũ được huấn luyện đặc biệt qua thì sao chứ? Chỉ cần một gói thuốc mê thôi, còn không phải sẽ đều nằm vật ra mặc cho chúng ta chém gϊếŧ sao?"

"Nói cũng đúng." Tên tóc vàng nói xong, một lần nữa nhớ lại tướng mạo của Giang Nhiễm, rồi bỗng nhiên đứng dậy, "Lão đại, tôi thấy người đàn ông kia là dị năng giả hệ không gian, không có chút sức chiến đấu nào cả, không bằng, tôi đi gϊếŧ hắn trước…."

"Gấp gáp cái gì?!" Tát một cái "bốp" vào sau gáy của thanh niên, Lôi Đường tặc lưỡi, "Hiện tại đám người kia đều đã rơi vào trong bẫy rồi, mày còn sợ người sẽ chạy hay sao? Nếu không cẩn thận sẽ biến khéo thành vụng mất, tao thấy tên Cố Vân Thanh kia cũng là một kẻ lợi hại, tất cả chúng ta cộng lại còn chưa phải là đối thủ của hắn."

"...."

"Không được đánh rắn động cỏ, biết chưa?"

Tên tóc vàng không tình nguyện "Ồ." Một tiếng.

"Được rồi, cũng đã đến giờ nên ăn cơm tối, đi chào hỏi khách khứa thôi!"

…..

Sau khi đi dạo quanh thôn một vòng, hiểu được đại khái tình huống của nơi này xong, Tư Tự dẫn theo Giang Nhiễm trở lại biệt thự.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy, những người phụ nữ dung mạo khác nhau tụ lại một chỗ ngồi nói chuyện phiếm.

Thấy những người này, cuối cùng Giang Nhiễm cũng biết được cảm giác khó chịu kia là đến từ đâu rồi.

Ở cái thôn này, ngoại trừ bên trong biệt thự, thì ở những nhà khác chỉ có đàn ông hoặc là trẻ con….

"Bọn, bọn hắn để tất cả phụ nữ đều nuôi ở bên người mình sao…." Giang Nhiễm cảm thấy thật không thể tưởng tượng được, không nhịn được mà thầm chế nhạo trong lòng: Những tên đàn ông kia là muốn học theo hoàng đế ở cổ đại, có hậu cung ba nghìn mỹ nhân sao?

Nhưng rất nhanh Giang Nhiễm cũng đã chú ý tới, những người đang nói chuyện phiếm đều là những người phụ nữ trẻ tuổi có ngoại hình xuất chúng hoặc là có dáng người chuẩn, trong khi những người đang làm việc đều là những người lớn tuổi hơn.

Thấy có người đi đến, mấy người đang tụ tập một chỗ lập tức nhìn về phía bọn họ. Sau khi nhìn thấy Tư Tự, cả đám người đều nhiệt tình tươi cười, chạy đến chào hỏi.

"Tiểu ca ca cũng là người thuộc cùng một đội ngũ với Cố đội trưởng sao?" Người phụ nữ cười mê hoặc, đưa tay muốn kéo cánh tay của Tư Tự, "Mau vào đi nha~"

"Cô đừng có đυ.ng vào anh ấy." Giang Nhiễm nhanh hơn so với người phụ nữ kia một bước, đẩy tay cô ta ra, tức giận nói, "Tôi không thích mùi nước hoa trên người cô."

"Hửm?" Thấy mu bàn tay mình đỏ lên một mảng, người phụ nữ xoa tay, nhìn Giang Nhiễm, cười khanh khách, "Cô có thích hay không, không quan trọng, đàn ông thích tôi như vậy là được rồi."

"Tôi không thích, anh ấy cũng không thích." Giang Nhiễm tỏ ra thái độ cứng rắn, che chở cho Tư Tự khỏi đám phụ nữ háo sắc, "Tự chúng tôi sẽ đi vào, không cần các người dẫn đường."