Chương 13

Hứa Lan Nhân mặc y phục đi ra bên ngoài, Hứa Lan Chu đã dùng nhánh cây đánh răng, đang đi đến phòng bếp đốt lửa.

Hứa Lan Nhân xem nhẹ sự chán ghét trong mắt Hứa Lan Chu, cười nói, "Để tỷ đến giúp đệ làm bánh bột ngô mang đi ăn trên đường." Sau đó muộn màng nhận ra, "Đáng ra đêm qua tỷ nên làm ít bánh bột ngô."

Hứa Lan Chu lạnh mặt nói, "Thật đúng là phá gia chi tử, chỗ bột ngô kia là để dành ăn dần, ta mang theo chục củ khoai luộc đi là được rồi." Hắn đã tính toán qua, hắn phải ở bên ngoài ăn bốn bữa cơm, mỗi bữa ba củ, mang mười hai củ đi là đủ rồi.

Hứa Lan Nhân lắc đầu nói, "Đốn củi là một việc làm tốn sức, đệ ăn không no thì làm sao có sức làm việc." Lại hù dọa nói thêm, "Nếu đệ làm không tốt, thì không có khả năng lần sau sư phó Điền sẽ gọi đệ nữa."

Hứa Lan Chu nghe xong cảm thấy cũng đúng, nếu làm không tốt thì lần sau sẽ không có cơ hội nữa. Hắn gật đầu nói, "Vậy thì nướng vài cái bột ngô, lại mang thêm chút khoai lang nữa."

Hứa Lan Nhân lại nói, "Nếu không ăn muối thì sẽ không có sức, trong bánh bột ngô cho thêm ít muối nữa, ăn vừa ngon lại vừa có sức."

Hứa Lan Chu cũng nhớ rằng mẫu thân đã từng nói ăn muối có thể có thêm sức, gật đầu đồng ý.

Hôm qua Hứa Lan Nhân đã đi vào phòng bếp "trinh sát" một phen, kết luận được là nhà thật sự rất nghèo, chỉ có non nửa vạc bột ngô, một đống khoai lang, một vò dưa muối, nửa chén muối nhỏ, và một ít bột mì chạm đến đáy vạc. Chỗ bột mì này, là để nấu bánh canh hoặc nấu mì cho Tần thị và Hứa Lan Đình ăn khi họ có khẩu vị không tốt.

Hứa Lan Nhân nhanh nhẹn mà múc hai bát bột ngô lớn, hòa cùng với nước làm thành bột bánh. Bởi vì không có dầu, nên cũng pha bột bánh loãng hơn một chút, lửa cũng để rất nhỏ.

Bánh còn chưa nướng xong, hương thơm đã tỏa ra khắp trong không khí.

Nướng mười cái bánh, lại luộc mười hai củ khoai lang.

Hứa Lan Chu để lại hai cái bánh cùng hai củ khoai lang, hung ác nói: "Bánh là cho nương và tiểu đệ ăn, đừng nghĩ đến việc ăn vụng, hay là lại mang đi cho Cổ gia."

Hứa Lan Nhân vẫn còn hơi buồn cho nguyên chủ. Đúng là lỗi của nguyên chủ khi bị Cổ Vọng Thần lừa bịp, trộm cầm đồ trong nhà đi “ăn cây táo rào cây sung”. Nhưng trong lòng nguyên chủ vẫn luôn nhớ đến mẫu thân và hai đệ đệ, đây là sự thật. Nguyên chủ thà để chính mình chết đói, cũng muốn nhường cho mẫu thân và đệ đệ ăn no trước. Đương nhiên, Cổ Vọng Thần vẫn là quan trọng nhất, sau đó mới là mẫu thân cùng đệ đệ, bản thân nàng ta là ở cuối cùng….

Thật là một người đại tỷ ngốc. Không bắt được trái tim của Cổ Vọng Thần, còn làm cho người nhà hận mình. Trong cái nhà này, ngoại trừ Hanako đang nằm ngủ dưới hiên nhà, thì tất cả mọi người đều hận nguyên chủ.

Hứa Lan Nhân không thể chấp nhặt cùng một tiểu hài tử, đưa lại bánh cho hắn, "Dạ dày của nương và tiểu đệ yếu, ăn xong bánh này lại không tiêu hóa được, đệ vẫn nên mang đi thì hơn."

Hứa Lan Chu liền tiếp nhận. Hắn ăn một bát bột ngô rau dại với hai củ khoai lang, vì tăng cường khí lực, nên ăn nhiều dưa muối hơn một chút. Sau bữa ăn, liền mang theo một cái túi nhỏ, và mũ tre và áo tơi* đi.

(*: là áo được làm bằng lá cọ để che mưa che nắng.)

Chân trời vừa lộ ra một vệt trắng bạc, trong núi sương mù lượn lờ, dưới mặt đất cũng có một tầng sương mù nhàn nhạt. Hứa Lan Nhân nhìn theo thân ảnh thon dài biến mất trong nắng mai, mới đóng cửa lớn lại.

Nàng không ngủ lại được, liền đi đến hậu viện nhìn vườn rau một vòng. Trong đất chủ yếu trồng cải trắng, dưa leo, củ cải, còn có một ít rau hẹ, hành lá, củ nghệ, tỏi.

Trong đầu của nàng không tự chủ mà nảy lên vài ý niệm, muốn cất trữ chút cải trắng với củ cải để mùa đông ăn, cải trắng mang đi làm dưa chua, củ cải thì cắt thành miếng mỏng mang đi ướp rồi phơi khô, lại dùng dưa leo để làm thêm dưa muối. Kiếm được tiền thì mua thêm mấy con gà con…..

Nguyên chủ vẫn là rất biết lo việc nhà đi, chỉ là cứ đυ.ng đến Cổ Vọng Thần thì đầu liền chập mạch.

Trời đã sáng rõ, Hứa Lan Nhân đi vào phòng. Đầu tiên nhìn xung quanh nhà chính một vòng, một chiếc bàn bát tiên lớn màu nâu sẫm, và tám cái ghế. Trong cùng có một bàn kỷ cao màu đen, bên trên có đặt một bức tượng Phật Bà Quan Âm. Trong tây phòng, có một cái giường đất, ba cái tủ nhỏ, một cái bàn vuông nhỏ và hai cái ghế.