Chương 3

Nhìn thấy tiểu viện kia, trong lòng Hứa Lan Nhân vẫn tràn ngập sự ấm áp, đây chính là chỗ nương tựa của nàng ở nơi đây. Mặc dù không có phụ thân, nhưng có một người nương, còn có thêm hai đệ đệ….. A, còn có một vị hôn phu nữa, ba chữ "Cổ Vọng Thần" bỗng hiện lên trong đầu nàng.

Trước mắt nàng lại xuất hiện hai bóng người. Đầu tiên là một thiếu niên mười hai tuổi, với nụ cười tươi sáng rực rỡ. Hai là một người thanh niên mười tám mười chín tuổi, mặt mũi dù có chút mơ hồ, nhưng lại cực kỳ tuấn tú xinh đẹp nho nhã. Hứa Lan Nhân biết, hai người này là Cổ Vọng Thần khi còn là thiếu niên và khi đã là thanh niên.

Trong lòng Hứa Lan Nhân trở nên ấm áp hơn, thân thể bởi vì ấm áp mà khẽ run lên. Đây hẳn là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đi. Hơn nữa, không phải cái lạnh mới làm cho người ta phát run sao? Chỉ có thể nói loại ấm kia chính ấm đến tận xương tủy.

Cho dù là đến chết thì loại cảm giác này vẫn còn được lưu lại, có thể nhìn ra nguyên chủ yêu vị hôn phu của mình thế nào. Nhưng bộ dáng của Cổ Vọng Thần trong trí nhớ, đừng nói là không thể tìm thấy được ở thôn quê cổ đại này, cho dù là ở hiện đại thì cũng hiếm gặp. Ít nhất là đối với Hứa Lan Nhân, người từng đi xem mắt đến hai mươi hai lần, hay cả những nam nhân bên cạnh mà cô từng tiếp xúc qua, cũng có rất ít ai có được khí chất như thế. Một cô nương ở nông thôn cổ đại có thể có được một vị hôn phu như vậy, chả trách có chết cũng không buông, Hứa Lan Nhân cảm thấy nguyên chủ như trúng được giải độc đắc.

Hứa Lan Nhân xuyên vào trong thân thể này, khẳng định là sẽ phải tiếp nhận cuộc sống, người nhà của nguyên chủ, còn về vị hôn phu kia…. Nàng phải xem lại một chút, thật quá là không chân thật rồi.

Lúc này mặt trời đã ngả về tây, phía tây chân trời đỏ rực một mảng, các nông dân mặc đồ cổ trang vác cuốc hoặc cõng giỏ đi trên con đường mòn trở về nhà, còn có mấy đứa trẻ đang cưỡi trâu trở về, nóc mọi nhà đều bắt đầu có khói.

Đó thực sự là một bức tranh nông thôn xinh đẹp, nhưng đáng tiếc Hứa Lan Nhân lúc này lại không có tâm tình thưởng thức phong cảnh này.

Hứa Lan Nhân đi đến dưới chân núi, xuyên qua một đồng cỏ hoang, liền về đến cửa nhà ở ngay đầu làng.

Cửa lớn khép hờ, còn chưa đi vào đã nghe thấy một loạt tiếng chó sủa,trong đầu nàng hiện lên từ "Hoa Tử",Hoa Tử là cái tên mà nàng đã đặt cho chú chó trông nhà của nàng ở kiếp trước.

Một con chó lớn màu nâu nhạt có đốm đen lao ra khỏi cổng sân, hưng phấn mà đi quanh Hứa Lan Nhân sủa loạn.

Hứa Lan Nhân cười vỗ vỗ lưng nó, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một thiếu niên đang chẻ củi ở trong sân. Dáng dấp cùng với ngũ quan của thiếu niên không tệ, vóc dáng cũng cao, nhưng chỉ là quá gầy, vừa cao vừa gầy giống như một cây giá đỗ, mặc một chiếc áo màu xám với đầy những mảnh vá. Cậu chán ghét nhìn Hứa Lan Nhân bằng một mắt, còn "hừ", rồi lại tiếp tục chẻ củi.

Cậu chính là đại đệ đệ Hứa Lan Chu của nguyên chủ, thật là một hài tử không có lễ phép mà.

Hứa Lan Nhân bĩu môi, đem giỏ đặt ở dưới mái hiên, thuần thục đi vào phòng bếp múc nửa chậu nước mang ra, dùng xà phòng rửa tay, rửa sạch cả từng kẽ hở móng tay.

Lúc này, một đứa bé trai đi từ trong phòng ra, cậu chính là tiểu chính thái Hứa Lan Đình. Tiểu chính thái có ngoại hình trắng trẻo xinh đẹp, chỉ là nhìn trông không quá khỏe mạnh, người cũng rất gầy, quần áo đang mặc có rất nhiều mảnh vá. Hai đứa bé này xem ra chính là bị suy dinh dưỡng, nhất là tiểu đệ kia.

(Tiểu chính thái: nghĩa gần giống với shota, ý chỉ các cậu bé đáng yêu.)

Cậu lạnh lùng nhìn Hứa Lan Nhân với nửa con mắt, cũng không thèm để ý tới nàng, mà đi đến trước mặt đại ca hỏi, "Đại ca, buổi tối nay chúng ta ăn gì?"

Hứa Lan Chu khẽ cười, nhẹ nhàng nói, "Chờ ca chặt củi xong liền sẽ đi nấu cơm. Tối nay chúng ta nấu một nồi cháo khoai với ngô đặc sệt, đệ lại gầy đi rồi. Lại nấu thêm cho nương một bát canh trứng để bồi bổ thân thể", cậu lại nhỏ giọng dặn dò, "Nương có cho đệ ăn thì đệ cũng đừng muốn, nhưng vẫn phải nói với nãi nãi trứng là do đệ ăn."

Cậu cũng không có cách nào khác, sức khỏe của nương đặc biệt không tốt, đại phu nói nên ăn nhiều hơn. Dù trứng gà nãi nãi lấy ra là dành cho tiểu đệ, thân thể của hắn cũng không tốt, nhưng vẫn tốt hơn so với nương, ít nhất hắn còn có thể đi lại chạy nhảy.