Chương 4

Tiểu chính thái đỏ mặt, vặn vẹo ngón tay ngập ngừng nói, "Được, dù nương có cố nhét cho đệ thì đệ cũng không muốn, và sẽ nói với nãi nãi trứng là do đệ ăn." Rồi lại lo lắng hỏi, "Nấu nhiều cơm như vậy, nếu hết lương thực thì phải làm sao đây?"

Hứa Lan Chu trừng mắt nhìn Hứa Lan Nhân một cái, còn nói, "Lương thực ăn hết rồi thì liền lấy tiền đi mua, tránh cho tiền này bị ai đó nhớ thương. Về sau nếu có ai đó lại trộm mang tiền đi nuôi dã nam nhân ở bên ngoài, huynh sẽ dùng sức mà đánh, không cho nương ngăn lại."

Hứa Lan Nhân rụt cổ một cái, trên người còn ẩn ẩn có chút cảm giác đau đớn. Đang ám chỉ ai vậy, chẳng lẽ nguyên chủ trộm tiền trong nhà mang đi cho nam nhân khác sao? Đây đúng là tam quan vặn vẹo mà, chẳng trách hai người đệ đệ đều không để ý nàng ta...... A, là không để ý đến chính nàng.

Nàng vừa mới đến đây, vẫn muốn giữ gìn quan hệ tốt đẹp với bọn hắn. Nàng lấy ra mấy quả táo trong giỏ trúc ra đưa cho Hứa Lan Đình, cười nói, "Tiểu đệ, đây là táo dại tỷ hái được ở trên núi, đệ mang đi rửa sạch rồi cùng ăn với nương đi."

Hai huynh đệ không thể tin được mà nhìn Hứa Lan Nhân, giống như là nhìn thấy quái vật

Hứa Lan Đình kinh ngạc nói, "Tỷ không giữ lại để cho tỷ phu ăn sao?"

Hứa Lan Nhân cười trừ nói, "Chỉ là mấy quả táo, giữ lại cho hắn làm gì chứ."

Hứa Lan Chu vẻ mặt khinh bỉ nói, "Cổ Vọng Thần kia đừng nói là mấy quả táo, ngay cả giẻ lau nhà chúng ta hắn cũng ước được mang hết về nhà, làm sao ghét bỏ được."

Hứa Lan Nhân nháy nháy mắt, nam nhân với vẻ ngoài như ngọc kia sẽ tục khí như vậy sao?

Hứa Lan Đình lại bổ thêm một đao, "Đúng vậy, đừng nói là giẻ lau, cho dù là cục đất trong sân chúng ta, thì Cổ tỷ phu cũng đều muốn mang về."

Nghe cuộc đối thoại của bọn hắn, hoàn không giống với Cổ Vọng Thần trong ấn tượng của nguyên chủ. Một người không đoan chính, tham lam, và luôn gây rối cho hai đệ đệ của mình…. Mấy danh xưng này, sao lại nghe quen như vậy? Hứa Lan Nhân, đột nhiên nàng cảm thấy dường như nàng đã nghe qua cái tên này rồi, không phải chỉ là ở trong ký ức của nguyên chủ, mà là đã nghe qua ở kiếp trước.

Nàng nhét quả táo vào trong tay tiểu chính thái, nhấc chân đi vào nhà.

Nhà gồm có ba gian phòng, ở giữa là nhà chính, Tần thị ở đông phòng, Hứa Lan Nhân ở tây phòng, Hứa Lan Chu và Hứa Lan Đình ở phòng nhỏ phía đông. Từ khi bị bệnh vào hai năm trước, Tần Thị vẫn luôn không khỏe, một ngày có hơn nửa thời gian nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Hứa Lan Nhân nhìn cửa đông phòng một chút, cuối cùng vẫn không vào thăm hỏi Tần thị một chút, mà trực tiếp trở về tây phòng cởi giày nằm lên giường đất. Nàng ổn định tinh thần một lúc, vắt óc suy nghĩ, dần dần, ký ức về nguyên chủ cũng hiện lên rõ ràng.

Triều đại này tên là Đại Minh triều, khác với nhà Minh ở kiếp trước, hoàng đế không phải họ Chu mà là họ Lưu, năm nay là Tây Bình thứ mười bảy.

Sở dĩ nguyên chủ từ nhỏ sống ở nông thôn biết những điều này, còn phải nhờ vào phụ thân nàng thường đi ra ngoài làm việc và nương hiểu chữ biết nghĩa.

Thôn Tiểu Tảo nằm trong ranh giới huyện Nam Bình, thuộc trấn Tam Thạch, cách kinh thành không xa, chỉ cách hơn hai trăm dặm, dòng sông ngoài thôn được gọi là Bạch Sa.

Phụ thân của nguyên chủ là Hứa Khánh Nham, từ khi mười hai tuổi đã ra ngoài phiêu bạt, cụ thể làm gì thì cả phụ mẫu thân sinh cũng không biết. Bốn năm sau ông cầm theo bốn mươi hai lượng bạc trở về, giúp nhà đang nghèo được xây mới, còn mua thêm một mẫu đất. Một tháng sau ông lại đi, vừa đi là lại vô bặt âm tín.

Hai năm sau, Hứa Khánh Nham khi ấy đã mười tám tuổi một lần nữa trở về, còn dẫn theo một tiểu tức phụ xinh đẹp về, nói là tân nương tử của ông. Ông phân gia, xây cho tân nương tử của mình một ngôi nhà mới, lại mua thêm hai mẫu ruộng sau nhà rồi lại đi. Sau đó cứ hai năm ông về một lần, mỗi lần về thì ở nhà một tháng rồi lại đi.