Chương 9

Viện này ở nông thôn đã được coi là tốt, với tường đất và mái ngói, ba gian trên, ba gian trái và phải, và ba gian sau. Hứa Lan Chu và Hứa Lan Đình ở buồng phía đông bắc, buồng tây đang bị khóa, phòng bếp, kho củi, nhà kho ở tại sân sau, trong tiểu viện còn có cây đa. Hậu viện có nhà xí và vườn rau, còn có một chuồng gà, ở trong có mấy con gà, đều đã bị nguyên chủ lén đưa cho Cổ Vọng Thần bồi bổ thân thể.

Nghĩ đến những việc làm ngu ngốc của nguyên chủ, Hứa Lan Nhân cũng tức giận khôn nguôi. Cái nhà này bị nàng đào rỗng đến chỉ còn hai mẫu đất cùng cái viện này, người trong nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Tần thị ốm đau đến dậy không nổi, Hứa Lan Chu còn phải nghỉ học. Nguyên chủ cũng đã bị đánh rất nặng, nhưng nàng ta vẫn không hề hối hận một chút nào. Mà hai mẫu tử Cổ gia kia ngược lại là có ăn có mặc, Cổ Vọng Thần có tiền đọc sách, còn có mấy bộ trường sam bằng lụa còn có tiền đi đến huyện thành tham gia thi hội. Ăn no rửng mỡ, hắn lại đi tơ tưởng đến Tô Tình, chắc chắn là vì muốn cuộc sống về sau tốt đẹp hơn.

Tám ngày trước Cổ Vọng Thần đã đi đến thành phủ Kim Châu. Phủ Kim Châu cách nơi này chỉ có hai trăm dặm đi đường, ngồi xe bò không quá hai ngày đã đến, mà đến mùng tám tháng sau mới cử hành thi Hương. Hắn đi sớm nhiều ngày như vậy là để diện kiến một vị học giả lớn ở thư viện Thạch Châu, tụ hội cùng với vài học sinh khác. Bái kiến học giả cần phải mua lễ vật, nơi dừng chân, tham gia tụ hội đều cần bỏ tiền ra, số tiền này cũng đều là do nguyên chủ cho.

Nghĩ kỹ lại một chút, sau khi Cổ Vọng Thần mười bốn tuổi đã giảm bớt số lần gặp mặt nguyên chủ, có lẽ từ lúc đó hắn đã có vài suy nghĩ khác rồi.

Chỉ có nguyên chủ vẫn luôn ngu ngốc, cho là hai người lớn rồi phải tuân thủ lễ nghĩa, cũng không thèm suy nghĩ nhiều, trong tay có chút tiền nào thì đều mang đến Cổ gia. Phần lớn thời gian, Cổ Vọng Thần đều lấy cớ ở trong phòng đọc sách mà không ra gặp nàng ta, đều để mẫu thân hắn Miêu thị ra tiếp đãi. Mà nguyên chủ còn vì Cổ Vọng Thần khắc khổ chăm chỉ học tập mà cao hứng không thôi......

Hứa Lan Nhân cảm thấy, nếu nàng đã xuyên vào thân thể này, thì nên đối xử với Tần thị và hai huynh đệ kia tốt hơn một chút, coi như là thay nguyên chủ chuộc tội, cũng là vì tìm cho mình một chỗ dựa tốt ở thế giới này.

Thật ra, nguyên chủ cũng không độc ác, cũng không phải là không để ý người nhà, mà nàng ta chính là quá đơn thuần, không có bao nhiêu tâm kế, lại quá yêu Cổ Vọng Thần, luôn thần thánh hắn quá mức. Lại luôn cảm thấy hắn sẽ cưới nàng ta, mình và người nhà chỉ là tạm thời nghèo khó, đợi nàng ta trở thành phu nhân cử nhân rồi, người liền có thể theo nàng ta trải qua ngày tháng tốt lành.

Ba người trong phòng đều đã ăn cơm xong, không biết đại tỷ ngốc yên tĩnh làm việc như vậy là muốn đánh chủ ý ngu xuẩn gì.

Ba người nhìn nhau vài lần, Hứa Lan Chu dìu Tần thị vào đông phòng nằm, rồi đi ra thu dọn chén đũa mang vào phòng bếp, Hứa Lan Đình đứng dưới mái hiên ngơ ngác nhìn đại tỷ ngốc của mình đang bận rộn.

Hứa Lan Nhân thu dọn xong sân sau, liền cười gọi Hứa Lan Đình, "Tiểu đệ, tới đây, đại tỷ rửa tay chân cho đệ."

Hứa Lan Đình phi thường phối hợp mà bước chân nhỏ đi vào trong sân.

Hứa Lan Nhân vô cùng cao hứng, tiểu chính thái vẫn là bị nàng dụ dỗ lại đây. Nàng dắn tay hắn đi đến cửa phòng bếp, lại tiện thể "nghe" tiếng lòng của hắn, "Tỷ chính là đại tỷ ngốc, tỷ thật sự cho rằng chỉ cần cười với đệ, đệ liền sẽ quên chuyện tỷ trộm bán đất? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, sao không nhìn vào vũng nước soi lại bản thân mình đi……"

Dị năng thuật đọc tâm của nàng cũng được mang tới đây.

Hứa Lan Nhân giật giật khóe miệng, hài tử nhỏ như vậy đã trong ngoài không đồng nhất, tâm tư thâm trầm. Đều là tỷ đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, sao nguyên chủ lại đơn thuần dễ bị lừa như vậy? Nàng dừng dị năng lại, sử dụng thuật đọc tâm cũng rất mệt mỏi đó nha.