Chương 8

Nàng đứng dậy mang giày vào đi tới nhà chính.

Trời đã bắt đầu tối, trong nhà không có thắp đèn, cửa được mở ra, ba người Tần thị ngồi trước bàn ăn, mượn ánh sáng bên ngoài để ăn cơm, Hoa Tử ngồi xổm ở cửa, ăn cháo trong bát.

Cái nhà này càng ngày càng nghèo, buổi tối gần như đều không đốt đèn dầu.

Kể từ sau khi nguyên chủ trộm bán đi sáu mẫu đất, Tần thị không còn nói chuyện cùng nguyên chủ nữa. Mặc dù khi Hứa Lan Chu và Hứa lão thái đánh nguyên chủ bà sẽ can ngăn, nhưng trong lòng vẫn chưa có tha thứ cho những thiệt hại khuê nữ đã tạo thành cho gia đình.

Trước mặt Tần thị có một bát canh trứng gà, nửa chén cháo ngô nhỏ. Trước mặt hai huynh đệ là một bát cháo ngô lớn, ở giữa có một chén canh cải trắng và nửa bát dưa chuột muối.

Ba người ngẩng đầu nhìn Hứa Lan Nhân một cái, rồi đều không để ý tới nàng nữa. Tần thị lại kiên trì múc cho hai nhi tử canh trứng gà, Hứa Lan Chu cầm chén lên kiên quyết không ăn, Hứa Lan Đình dùng tay nhỏ che bát lại, hai huynh đệ đều khuyên Tần thị vì thân thể của mình mà ăn trứng.

Khung cảnh này rất thân thương ấm áp, nhưng Hứa Lan Nhân không có ở trong đó. Cũng không có cơm của nàng, nàng cũng không ở đây chọc cho mọi người chướng mắt nữa, mà cúi đầu yên lặng đi vào phòng bếp lấy cơm.

Thấy được bóng lưng nàng đã tiến vào bếp, Hứa Lan Đình nhỏ giọng thì thầm, "Đại tỷ hôm nay thật không giống như thường ngày, có phải là tỷ ấy thay đổi rồi không?"

Bình thường, nàng sẽ ngẩng cao đầu, chẳng thèm ngó ngàng đến ai mà đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không mất đi phẩm giá của "phu nhân tú tài".

Hứa Lan Chu nghiêm mặt, hừ lạnh nói, "Cái đầu chỉ để trang trí kia của nàng, chỉ có thể mọc ra hố, không thể mọc ra mắt, không biết nàng ta lại có chủ ý ngu xuẩn gì." Lại vô cùng nghiêm túc nói với đệ đệ, "Khi huynh đi ra ruộng, đệ nhất định phải trông nhà cho kỹ, đừng để đại tỷ ngu ngốc kia lại tiếp tục phá của."

Tần thị lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, "Là do nương không có dạy dỗ nàng cho tốt."

Thật ra, qua nhiều năm như vậy bà cố gắng dạy dỗ nữ nhi, còn bỏ nhiều tâm sức hơn cả hai nhi tử, nhưng hai nhi tử đều thông minh, còn khuê nữ vẫn luôn đơn thuần không biết gì.

Hứa Lan Chu nói, "không trách nương, bình thường nương dạy tỷ ấy nhiều như vậy, ngay cả bọn con cũng đều nghe hiểu, có thể là do tỷ ấy ngốc, nghe mãi không vào. Tỷ ấy ngu ngốc như vậy, lại bị Cố Vọng Thần mê hoặc, hành động điên rồ. Chờ đến cuối năm gả tỷ ấy đi rồi, thì trong nhà liền có thể bình yên rồi."

Tần thị lại thở dài, Cổ gia nói cuối năm sẽ rước Hứa Lan Nhân về, nhưng bà cảm thấy mẫu tử Cố gia đều rất miễn cưỡng. Nếu không phải là do bà lòng dạ tiểu nhân suy nghĩ nhiều, thì từ hai năm trước bà đã nhìn ra Cổ Vọng Thần có lẽ đã thay lòng. Cho dù Cổ Vọng Thần bất đắc dĩ cưới khuê nữ của bà vào cửa, khuê nữ của bà ngu xuẩn như vậy, dù có bị gϊếŧ chết cũng không hay. Nghĩ đến trước đây bà cùng trượng phu chính là vì muốn sau này khuê nữ được sống tốt, nên mới hứa hôn cho nàng sớm như vậy, còn luôn chu cấp cho Vọng Thần đọc sách. Số bạc tiêu lên người Cổ Vọng Thần còn nhiều hơn so với ba nhi nữ của bà cộng lại….

Trong phòng bếp có hai cái nồi, một lớn một nhỏ, nồi lớn đã trống không, nồi nhỏ vẫn còn chút cháo, Hứa Lan Nhân đổ ra cũng chỉ được phân nửa bát. Trong nội tâm cô gào thét, thằng nhóc kia căn bản là không muốn cho nàng ăn no.

Nàng không có trở về nhà chính, mà trực tiếp lấy ra từ trong bình một quả dưa chuột muối, đứng trong bếp ăn cơm. Dù không có no thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ăn cơm xong, nàng thấy trên bếp và thớt tuy không có vết dầu mỡ nhưng bụi bặm lại rất nhiều, nàng liền bắt đầu quét dọn nhà bếp. Thu dọn xong, nàng đổ nước đầy nửa nồi lớn, đốt lửa bếp lên, rồi lại mượn ánh sao dọn dẹp sân sau, chỉ có Hoa Tử vẫy đuôi đi theo nàng.

Kiếp trước nàng là một cô gái được chiều chuộng, ngoài dọn phòng của chính mình cùng với làm vài món ăn mà mình thích ra, thì gần như không phải làm việc nhà. Mà lúc này đây cô lại muốn làm, không chỉ để bù lại tội lỗi của nguyên chủ, mà còn vì nàng đang nóng lòng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mọi người trong nhà, sớm ngày cải thiện lại mối quan hệ của nàng và bọn họ.