Chương 3: Xuy hư phách mã

Tác giả: Thẩm Vi Hoàng

Editor: Solitude

======

* Cụm gốc là xuy ngưu phách mã: ý chỉ khoe khoang, khoác lác và xu nịnh người khác, còn nghĩa của tiêu đề chắc là thổi phồng và xu nịnh người khác.

Chu Ký Tình không biết lái xe, hắn vốn định bắt taxi từ DiDi đến địa chỉ mà α đưa, nhưng không đợi xe đến, Lưu Hằng vừa mới đưa cho hắn đơn từ chức, phải đi về chăm sóc bạn gái bệnh nặng đuổi tới.

* DiDi: ứng dụng như Grab.

"Sếp, tôi lái xe đưa cậu đến Tương Giang lão viện, hiện tại bắt xe đi qua có lẽ không cho vào." Thật sự Lưu Hằng không quá hiểu vì sao Chu Ký Tình không tự mình lái xe, nhưng việc này không ảnh hưởng đến gã chân chó.

Chu Ký Tình nhíu mày, đặt câu hỏi: "Anh không gấp sao?"

Lưu Hằng sửng sốt, không hiểu ý của Chu Ký Tình.

"Không phải vừa rồi anh vội vã muốn đi chăm sóc bạn gái sao?" Chu Ký Tình nhắc lại cái cớ Lưu Hằng lấy trước đó, "Anh không cần phải cảm động vì tôi nói rằng có thể tiếp tục quay lại sau khi hoàn thành việc riêng, đi chăm sóc bạn gái của anh đi, quý trọng thời gian còn lại."

Nói xong, di động của Chu Ký Tình vang lên, là cuộc gọi từ tài xế DiDi.

"Tạm biệt." Chu Ký Tình lễ phép như một học sinh tiểu học vừa mới được giáo viên dạy dỗ, sau khi chào tạm biệt Lưu Hằng, mới nghe điện thoại của tài xế DiDi, đi đến hướng xe DiDi.

Để lại một mình Lưu Hằng tại chỗ suy đoán: Trào phúng? Lấy cái cớ vừa rồi của tôi vặn tôi? Ngoài miệng nói làm xong việc tư, tiếp tục tới làm việc, trên thực tế là chờ tôi trở về, làm nhục tôi?

Tất thảy thứ này, Chu Ký Tình hoàn toàn không biết gì cả.

α ở trong đầu Chu Ký Tình vạch trần lời nói dối của Lưu Hằng: "Ổng là tìm cái cớ để từ chức, ổng muốn đưa cậu đi, làm sao không cho ổng đưa? Hiện tại bắt xe lãng phí rất nhiều thời gian."

Chu Ký Tình nói: "Nhỡ đâu thì sao? Nếu là thật, anh ta đưa tôi đến Tương Giang lão viện cậu nói, một đến một đi cũng mất gần ba tiếng đồng hồ, ba tiếng này với một người sắp chết đi rất trân quý. Hơn nữa, anh ta không cần phải nói dối về điều đó."

α: "..."

Vì sao ký chủ của nó không thể trong ngoài như một? Rõ ràng thoạt nhìn bất cận nhân tình.

α từ bỏ việc chứng minh Lưu Hằng nói dối với Chu Ký Tình, trong thời gian xe Didi chạy đến Tương Giang lão viện, nó phổ cập sở thích thú vui của Chu lão gia tử, nên nói như thế nào mới có thể khiến Chu lão gia tử nhanh chóng hỗ trợ giải quyết bê bối cho Chu Ký Tình.

Sự việc liên quan đến sinh tử tồn vong, cộng thêm là đi gặp người thân, Chu Ký Tình lắng nghe rất nghiêm túc.

α phi thường vui mừng: "Được, sắp tới rồi, xuống xe rồi liền gọi điện thoại cho Chu lão gia tử, bán thảm, phải để ổng phái xe riêng tới đón."

Tương Giang lão viện rất lớn, bên trong sống chín hộ gia đình, phi phú tức quý, xe cộ bình thường không được thông hành.

Nhưng khi Chu Ký Tình chỉnh chỉnh quần áo, chuẩn bị xuống xe, vị tài xế DiDi vẫn luôn im lặng không nói, nhìn hắn qua kính chiếu hậu vài lần này trực tiếp lái xe đi vào.

Chu Ký Tình hỏi α: "Không phải nói Tương Giang lão viện, người bình thường không được vào sao?"

α cũng sửng sốt, bắt đầu rà quét vị tài xế DiDi này.

Vài giây sau, α lớn tiếng nói: "Xuống xe! Ký chủ, bây giờ, lập tức, lập tức xuống xe! Chúng ta phải rời xa người này! Cự tuyệt người này!"

Chu Ký Tình: "?"

"Tại sao?"

Tài xế DiDi xuất phát từ hảo tâm chở hắn vào trong, biểu đạt lòng biết ơn là lễ phép. Không có bất cứ nguyên nhân gì, mà bảo hắn rời xa, cự tuyệt?

Rời xa cái gì? Cự tuyệt cái gì? Chu Ký Tình chỉ cảm thấy không thể hiểu được, cho rằng α đang gây sự vô cơ.

Bởi vì Chu Ký Tình từ chối không hợp tác, α kêu gào mấy lần không có kết quả, cuối cùng từ bỏ.

Dù sao kịch bản cũng đã rối tung rối mù.

Lái xe gần mười lăm phút, tài xế DiDi ngừng ở cửa hàng rào trắng kiểu Âu, cũng nghiêng đầu nói với Chu Ký Tình: "Tới rồi, Chu tiên sinh."

Chu Ký Tình sau khi được α xác nhận chỗ đó thật sự là Chu gia, hắn bày tỏ lòng biết ơn của mình với tài xế DiDi: "Cảm ơn, làm phiền bác tài rồi."

Hắn hoàn toàn không tò mò vì sao tài xế DiDi lại biết họ của hắn, cũng không tò mò vì sao tài xế DiDi này có thể tiến vào Tương Giang lão viện, lại còn đưa hắn đến Chu gia một cách chính xác.

Sau khi bày tỏ lòng biết ơn, Chu Ký Tình muốn mở cửa, xuống xe.

Nhưng cửa xe bị khóa, Chu Ký Tình hỏi: "Bác tài? Mở cửa xe đi, tôi sẽ đánh giá năm sao cho anh."

α: "..."

Tài xế DiDi vốn định khơi dậy lòng hiếu kỳ của Chu Ký Tình, từ đó bắt đầu cuộc trò chuyện: "..."

Vị tài xế DiDi này cũng không phải người lì lợm la liếʍ gì, Chu Ký Tình không có ấn tượng gì với cậu ta, cậu ta cũng không da mặt dày đi làm chuyện lôi kéo làm quen mất mặt.

Tài xế DiDi mở khóa xe, biểu cảm có chút cứng đờ nói: "Ngại quá, tôi quên mất."

Chu Ký Tình tự nhận là rất thiện giải nhân ý: "Tôi hiểu, anh yên tâm."

* Thiện giải nhân ý: giỏi về lý giải ý đồ của người khác.

Nói xong, lấy di động ra, trả tiền ngay tại chỗ, đồng thời đưa cho tài xế DiDi xem đánh giá khen ngợi năm sao.

Cuối cùng dưới tầm mắt khó có thể miêu tả của tài xế DiDi, chân thành nói lời cảm ơn.

Tài xế DiDi: "..."

Người thừa kế Chu gia thì ra là cái dạng người này sao?

Chu Ký Tình không chút nào để ý đến cái nhìn của người khác, dưới sự chỉ thị của α, hắn dùng vân tay mở khóa hàng rào lớn màu trắng kiểu Âu này.

Đi vào chưa được mười bước, lập tức có có thân sĩ quản gia tư nhân đi ra đón.

"Tiểu Chu tiên sinh? Sao ngài lại trở về muộn như vậy?"

Bước chân của Chu Ký Tình dừng lại, ở trong đầu hỏi α: "Hiện tại đã hơn hai giờ sáng, tìm ông... Lão tiên sinh Chu gia, không quá tốt, có thể hoãn lại một chút được không, người già thường dậy sớm."

α ha hả một tiếng: "Cậu lên Weibo xem chút đi."

Chu Ký Tình không có xem, nhưng đã xác định hiện giờ trên mạng bởi vì bê bối của 'K' mà đã nháo đến ồn ào huyên náo. Hắn trầm mặc một lát: "Người già, vốn dĩ đã ít giấc, nếu đánh thức ông ấy, lại nghe loại chuyện kí©h thí©ɧ kiểu này, có khả năng sẽ tạo thành nhồi máu cơ tim."

α không biết Chu lão gia tử có thể bị nhồi máu cơ tim hay không, nhưng nó hiện tại có chút tắc.

Không chờ α thuyết phục Chu Ký Tình, quản gia tư nhân đã nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Chu tiên sinh? Ngài làm sao vậy?"

Chu Ký Tình lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước: "Có một số việc, Chu, ông nội ngủ rồi sao? Bình thường khi nào rời giường? Chú không cần lo cho tôi, tôi chờ ở phòng khách mấy tiếng là được."

Trước kia vẽ tranh, Chu Ký Tình thuộc kiểu người có linh cảm vào rạng sáng, thức đêm với hắn mà nói đã là tập mãi thành quen.

"A?" Quản gia tư nhân có chút ngơ ra, "Nhưng hiện tại Chu Lão còn chưa ngủ, đang yêu đương với thái thái mới ở phòng khách."

* Thái thái: gọi người phụ nữ đã có chồng.

Chu Ký Tình: "?"

Thái thái mới? Yêu đương?

Chu Ký Tình đi đến phòng khách, trên chiếc sô pha lớn kiểu Âu trong phòng khách, có một người đàn ông thoạt nhìn không quá bốn năm chục tuổi, rất là fashion đang đút anh đào cho một cô gái trẻ tuổi dáng người phập phồng quyến rũ, phong hoa chính mậu.

Đối diện sô pha có một màn hình LCD treo tường, bên trong đang chiếu phim thần tượng tình yêu đô thị, đúng là cốt truyện nam chính đút nữ chính ăn anh đào, rồi sau đó lại hôn.

Đôi tình lữ thoạt nhìn kém nhau hai mươi tuổi này không có hôn nhau, bởi vì thấy Chu Ký Tình đi vào cùng quản gia tư nhân.

Người con gái phong hoa chính mậu đỏ mặt, vùi vào trong lòng ngực người đàn ông, lại còn oán trách một tiếng: "Cháu trai anh đến, đừng như vậy."

Toàn bộ vai lưng Chu Ký Tình cứng đờ, biểu hiện trên mặt càng lạnh nhạt vô tình.

Hắn hỏi α: "Đây, đây là Chu lão tiên sinh? Ông ấy trông có hơi trẻ, không rất giống người thuộc thế hệ ông. Là bởi vì trong xã hội cũ trước kia kết hôn lúc mười lăm mười sáu tuổi sao?"

α nói: "Không, thông tin cho thấy ông ta đã bảy mươi tuổi, bên cạnh chính là bạn gái mới nhất của ông ta, tên tiếng Trung Là Lý Mai Mai, tên tiếng Anh là Mary, năm nay ba mươi tuổi."

"Thằng nhóc thối, mày về đây làm cái gì?!" Chu Túc không cho Chu Ký Tình hòa nhã gì, ông khịt mũi, "Tao cảnh cáo mày! Nếu vẫn không chào đón Mary làm bà nội mới của mày, chúng ta không còn gì để nói."

Quản gia tư nhân nhỏ giọng nói một câu: "Tiểu Chu tiên sinh, không phải cậu có việc tìm Chu Lão sao? Vừa rồi còn là Chu Lão phát hiện cậu về nhà đầu tiên, bảo tôi đi tiếp đấy."

Chu Túc 'ha' một tiếng, nhăn mày nói: "Từ khi nào tôi bảo ông đi đón? Tiểu Phạm, ông đừng nói bậy."

Mary nấp trong vòng tay Chu Túc kiều thanh kiều khí nói: "A Túc, anh đừng tức giận với trẻ nhỏ, em, em lên lầu chờ anh, anh với cháu nó nói chuyện đàng hoàng, không cần vì em mà phá hỏng hòa khí của hai ông cháu."

* Kiều thanh kiều khí: hình dung cách nói chuyện nũng nịu.

"Ai có hòa khí gì với nó!" Chu Túc một đống tuổi, còn dậm chân.

Chu Ký Tình nhìn trán ông nổi lên gân xanh, hơi hơi nhíu mày nói: "Con không có ý không chào đón ai, sinh hoạt tình cảm của chính ông, tự ông chịu trách nhiệm, nếu ông thích, đối phương cũng có thể chấp nhận tuổi tác của ông, hai người ở bên nhau con chúc phúc."

Lời này khiến Mary đang đà thanh đà khí khuyên Chu Túc đừng nóng giận và Phạm Nam, quản gia tư nhân đều ngây ngẩn cả người.

* Đà thanh đà khí: giọng điệu nói chuyện đáng yêu ngọt ngào như trẻ con.

Chu Túc nghe loại lời chúc phúc này của Chu Ký Tình, lửa giận lập tức tan, chỉ mang theo một chút hoài nghi: "Mày thật sự chúc phúc chúng ta? Không làm ầm ĩ?"

Chu Ký Tình không hiểu ý này: "Đây là tự do của ông, vì sao con phải can thiệp? Lại còn làm ầm ĩ?"

Cảm xúc vui sướиɠ của Chu Túc hiện rõ trên mặt mày, đầu tiên ông vỗ vỗ bả vai Mary, bảo cô ta đi nghỉ ngơi, bản thân thì vẫy tay về phía Chu Ký Tình, không có táo bạo như vừa rồi, rất chi là tường hòa nói: "Tới, lại đây, thái độ của mày xoay chuyển một trăm tám mươi độ, là có chuyện gì? Nói cho ông nghe một chút, nể mặt lời nói ngọt của mày, chuyện động trời ông cũng bọc giúp mày."

Chu Ký Tình lại lần nữa sửa đúng: "Ngay cả khi không phải vì có việc muốn nhờ, thái độ của con cũng là như vậy, sinh hoạt cá nhân của ông là tự do của ông, con không có quyền can thiệp, nếu ông kiên định, con sẽ chúc phúc." Tạm dừng một lát, lại đem chuyện bê bối nói ra, hắn chân thành khẩn cầu, "Con cho rằng những người làm ra những hành vi ác liệt đó, nên bị pháp luật trừng phạt. Hy vọng dưới tiền đề đồng quan điểm này, ông có thể giúp con xử lý sự kiện bê bối này."

α nghe xong, ở trong đầu Chu Ký Tình khen ngợi một câu: "Không ngờ ký chủ cậu cũng biết nịnh nọt, Chu lão gia tử hẳn sẽ giúp cậu... Nể mặt lời nói ngọt của cậu."

Chu Ký Tình phủ nhận: "Tôi chủ đang trần thuật một sự thật."

Khi Chu Ký Tình giao lưu với α, cũng không có phát hiện mặt Chu Túc càng lúc càng đen.

Đại khái tới một điểm giới hạn, ông đột nhiên kêu to: "Chu Ôn Luân! Mày lăn ra đây cho tao! Cái thằng vô dụng nhà mày! Nhìn xem con trai mày di truyền cái khuyết điểm gì! Ông đây phí tâm phí lực dạy suốt hai mươi lăm năm, cũng đánh không lại di truyền ngu xuẩn của mày!"

Quản gia tư nhân Phạm Nam thấy Chu Túc tức giận đến độ thở không ra hơi, vội vàng cấp tốc đi tìm thuốc trợ tim, vừa cho uống thuốc vừa vỗ lưng nhuận khí.

Qua một hồi lâu, Chu Túc mới bình tĩnh lại.

Lúc này, một người đàn ông thoạt nhìn phi thường trẻ tuổi, cao lớn đội mũ đi từ lầu hai xuống, cả người vô tội lại ngạc nhiên, tới bên cạnh Chu Ký Tình nhỏ giọng hỏi: "Con trai, mày, mày làm cái gì? Mày chọc ổng tức chết rồi, hai cha con mình không thể nào ngồi mát ăn bát vàng."

======

Tác giả có lời muốn nói:

He he, chương sau Nhϊếp Miểu liền lên sân khấu!

Mang theo thân phận hoàn toàn mới!

Chu gia, có thể trở thành nhà giàu số một thế giới, toàn dựa vào tài năng của Chu lão gia tử.

Nhưng thật đáng tiếc, con cháu không ra trò.