Chương 30: Thảm đỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày sau sự việc bắt cóc vẫn chưa hạ nhiệt.

Mấy ngày qua, Trình Tuyết Ý cửa lớn không ra, cửa sau không bước.

Đến ngày thứ ba thì cô không nhịn được nữa, đành phải lén đi đến bệnh viện một chuyến.

Kể từ khi chuyện của Cố Hành xảy ra, cô và Sầm Phương chỉ gọi được vài cuộc điện thoại với nhau.

Trình Tuyết Ý cảm thấy tâm trạng của bà không được tốt cho lắm, nên quyết định đi tới bệnh viện xem thử.

Tại bệnh viện thành phố.

Thật sự Từ Kỳ Ngôn đã chuyển Sầm Phương sang phòng bệnh cao cấp, hơn nữa còn thuê một hộ lý chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bà, khoa trương hơn chính là bên ngoài cửa còn có hai vệ sĩ đứng canh gác.



Trong phòng bệnh, đầu tiên Sầm Phương nhìn kỹ Trình Tuyết Ý từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn cô không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó bà dựa lưng vào gối lau nước mắt, trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu, lúc trước bà còn có ý định tác hợp Trình Tuyết Ý và Cố Hành với nhau, nhưng không ngờ Cố Hành lại là loại người như vậy.

Mỗi khi bà nghĩ tới suýt chút nữa bà tự tay đẩy con gái mình vào hố lửa, thì Sầm Phương hận không thể tự tát vào miệng mình.

Trình Tuyết Ý thấy bà tự trách thì liên tục an ủi: “Mẹ ơi, không phải con vẫn đang nhảy nhót tung tăng sao? Đừng khóc nữa mà, không sao đâu ạ.”

Sầm Phương nắm chặt tay của cô, giống như là sợ cô biến mất vậy: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không muốn sống nữa.”

Trình Tuyết Ý: “…”

Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng khóc thê thảm của phụ nữ vang lên.

Trình Tuyết Ý thắc mắc nhìn về phía cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Sầm Phương bất lực thở dài nói: “Là dì Triệu của con.”

“Hai ngày qua bà ấy đều tới đây khóc lóc.”

Cuối cùng Trình Tuyết Ý cũng biết hai vệ sĩ đứng trước cửa có tác dụng gì rồi.

Dì Triệu ở bên ngoài khóc tới mức đau xé ruột gan, cầu xin Sầm Phương tha cho con trai bà ấy.

Bởi vì thân thể của bà ấy không tốt nên vệ sĩ cũng không động đến bà ấy, chỉ là ngăn cản không cho bà ấy vào trong.

Trình Tuyết Ý biết chồng dì Triệu đã mất khi bà ấy còn trẻ, thân thể của bà ấy cũng không được tốt, nên Cố Hành chính là toàn bộ hy vọng sống của bà ấy, nhưng hiện tại Cố Hành là tội phạm, hy vọng sống của bà ấy đều biến mất hết, chắc hẳn bà ấy thật sự rất tuyệt vọng.

Tiếng khóc ở bên ngoài cực kỳ thê lương.

Sầm Phương ngồi bên trong phòng, hai mắt cũng đỏ hoe, trước đây bà và Triệu Kim Viện như là khuê mật của nhau, hiện tại việc này xảy ra, chắc chắn về sau họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Trình Tuyết Ý ngồi bên cạnh giường bệnh lột vỏ quýt: “Mẹ à, đây là một vụ án hình sự, chúng ta không thể làm gì được, mẹ không cần phải có gánh nặng tâm lý.”

Sầm Phương chỉ im lặng gật đầu.

Một lúc sau, hình như là bác sĩ và hộ lý đã tới, mang dì Triệu rời đi.

Bên ngoài đã yên tĩnh trở lại.

Lúc này có một vệ sĩ gõ cửa, bước vào báo cáo: “Cô Trình, Từ tổng đã cho người xử lý bà Triệu, về sau sẽ không quay lại đây quấy rầy nữa.”

Xử lý…hửm?

Có nghĩa là gì vậy?

Tại sao cô lại cảm thấy hơi sợ hãi thế này?

Ngón tay Trình Tuyết Ý đang lột vỏ quýt hơi ngừng lại: “À, cho tôi hỏi một chút, xử lý là xử lý gì vậy?”

Vệ sĩ mặc đồ đen từ trên xuống, trên người có rất nhiều hình xăm, ngay cả cổ cũng có hình xăm, nhưng khi hắn nói chuyện, thái độ cực kỳ tôn trọng: “Báo cáo cô Trình, chúng tôi đã làm thủ tục chuyển viện cho bà Triệu, lát nữa sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện Tân Phổ ở phía Tây thành phố.”

Trình Tuyết Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy nghe giọng điệu của vị đại ca này, cô còn tưởng là bọn họ trực tiếp ‘xử lý’ dì Triệu không đấy.

Cô còn tính nói Từ Kỳ Ngôn ác vậy sao?



Cô biết bệnh viện Tân Phổ này, cách bệnh viện thành phố ít nhất cũng phải 50km, với thân thể của dì Triệu thì không thể đi tới đây được.

Cô gật đầu nói: “Làm phiền anh cảm ơn Từ tổng giúp tôi.”

Sầm Phương ngồi bên cạnh nghe, cảm thấy cái tên Từ tổng này cực kỳ quen tai, hình như là người mà con gái bà thích thầm lúc trước…

Sầm Phương là người thật tâm nhãn nhân, cũng không suy nghĩ nhiều, bà buột miệng hỏi: “Tuyết Ý à, Từ tổng có phải là vị tổng tài mà con thích lúc trước không?”

*Thật tâm nhãn nhân: Dùng để chỉ người trung thực, trung thành, không giả dối.

Trình Tuyết Ý ngây ngốc.

Quả quýt trong tay cô rơi theo đường parabol, rớt xuống mặt đất rồi lăn ra xa.

Không, con không có, không hề có!

Ông anh vệ sĩ vẫn chưa đi đâu, tại sao mẹ lại nói như vậy chứ!!!

Cô sượng hết cả người, che mặt lại: “Mẹ à, đừng nói bậy ở trước mặt người khác!”

Tốt xấu gì cô cũng là cá mặn có họ có tên mà…



Chớp mắt một cái đã đến ngày thứ bảy, đã tới lễ trao giải của Tinh Quang Đại Thưởng.

Lễ trao giải bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng từ sáng sớm đội ngũ của Trình Tuyết Ý đã vội vàng.

Nhà tạo mẫu bắt đầu làm tóc cho cô, Tô Ngu thì kiểm tra lại quy trình, các bộ phận tuyên truyền thì đều đang chờ lệnh để hành động.

Cũng không biết là cô đã dẫm phải vận cứt chó gì, mà ban tổ chức đã sắp xếp cho cô và Thi Nhất đi thảm đỏ với nhau.

Đi chung với Thi Nhất thì sẽ không bao giờ thiếu đề tài và độ nóng.

Hơn nữa Tô Ngu cũng thật trâu bò, tuy rằng không mượn được trang phục của Chanel hay Dior, nhưng chị ta mượn được lễ phục của nhà J.

J là nhà thiết kế người Hoa cực kỳ nổi trong những năm gần đây, thiết kế của cô ấy theo phong cách tự nhiên và đơn giản, không quá lộng lẫy nhưng màu sắc cực kỳ bắt mắt, trang phục tuy đơn giản nhưng kỹ thuật may cắt rất khéo léo, luôn gây bất ngờ với mọi người.

Hai năm trước nữ thần quốc dân Ninh Trúc đã mặc lễ phục của nhà J đến liên hoan phim quốc tế Berlin, ngay ngày hôm đó tạo hình của cô ấy được rất nhiều người khen ngợi, thậm chí báo chí nước ngoài còn gọi cô ấy là ‘nữ thần đệ nhất Châu Á’.

Từ đó về sau nhà J trở nên nổi tiếng, được rất nhiều nữ minh tinh yêu thích.

Nhưng trên thực tế, có rất ít nghệ sĩ mượn được lễ phục của nhà J.

Bởi vì J từng chia sẻ với công chúng, cô ấy không coi trọng tiền bạc hay địa vị, điều cô ấy quan tâm là nghệ sĩ có phù hợp với lễ phục mà cô ấy làm ra hay không.

Những thứ không dễ dàng lấy được thì lại càng quý giá, về sau nhà J trở thành một hãng thời trang khiến cho rất nhiều minh tinh ao ước.

Trình Tuyết Ý đã nghe nói thì đương nhiên biết không dễ dàng để lấy được lễ phục, vì vậy cô hỏi Tô Ngu: “Tại sao chị có thể mượn được vậy?”

Tô Ngu không nói nhiều, chỉ đẩy cô vào phòng thay đồ: “Mau thay nhanh lên cho tụi chị xem thử.”

Nhà J không phải là có tiếng không có miếng, lễ phục của bọn họ thật sự rất đẹp.

Chiếc váy đưa cho Trình Tuyết Ý được phối theo bảng màu của Morandi, rất thanh lịch và trong sáng.

Chiếc váy được thiết kế từ vải lụa cao cấp màu xanh lá nhạt, được trang trí bằng những tua rua màu trắng trà, vừa có nét quyến rũ vừa có nét cổ điển.

Không quá cầu kỳ cũng không quá lộng lẫy.

Nhưng đây chính là phong cách của nhà J.

Trình Tuyết Ý mặc váy vào, kéo khóa lên.

Số đo của lễ phục giống như là được thiết kế riêng cho cô, đường may của váy rất đẹp, thắt eo vừa phải, độ sâu của cổ chữ V cũng khá phù hợp.

Làn váy dài tới đầu gối, để lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài của cô.

Khi Trình Tuyết Ý bước ra khỏi phòng thay đồ, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thật sự rất xinh đẹp.

Mái tóc đen thẳng của cô đã được uốn xoăn nhẹ, vì để hợp với lễ phục nên vẫn trang điểm theo phong cách nhẹ nhàng tự nhiên, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng, lễ phục trên người tôn lên vòng eo thon thả, mỗi khi cô bước đi nhưng tua rua trên làn váy cũng sẽ đung đưa nhẹ.

So với những hàng cao cấp của Âu Mỹ thì kiểu dáng và thiết kế của nhà J, phù hợp với dáng người và khí chất của người Châu Á hơn.

Màu xanh lá nhạt nhẹ nhàng ôn nhu càng tôn lên màu da của cô hơn, chuyên viên trang điểm còn đánh phấn bắt sáng lên da của cô.

Cô đứng ở đó giống như là một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, vừa động lòng người vừa tỏa sáng, không ai có thể đẹp hơn cô được nữa.

Lúc này đã gần tới giờ đi thảm đỏ của cô và Thi Nhất, Thi Nhất đứng trước cửa gõ nhẹ: “Có thể đi vào không?”

Nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh tới mức kỳ lạ.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý vừa mới bước ra từ phòng thay đồ, cô mặc một chiếc váy màu xanh lá nhạt dài đến đầu gối, màu sắc nhẹ nhàng dịu dàng rất phù hợp với khí chất của cô.

Phòng nghỉ ngơi vừa lộn xộn vừa bố trí sơ sài.

Cô đứng ở đó với một nụ cười trên môi.

Không cần ánh đèn hay những thứ khác tô điểm, thì cô cũng đã cực kỳ xinh đẹp rồi.

Trong ánh mắt lười biếng của Thi Nhất hiện lên một chút kinh ngạc.

Đúng lúc này Trình Tuyết Ý ngước mắt lên, hai người đối mặt với nhau.

Cô đang rất căng thẳng, nhưng khi đối mặt với hắn thì lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Thi Nhất!”

Hôm nay Thi Nhất mặc một bộ tây trang sọc sẫm màu, trên cổ đeo một chiếc nơ đen, mái tóc được cắt ngắn hơn một chút, càng thêm gọn gàng thanh lịch, bên tai đeo một chiếc khuyên tai obsidian, ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh.

*Obsidian: đá vỏ chai.

Hắn giống như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, chậm rãi đi về phía Trình Tuyết Ý.

Sau đó hắn cực kỳ lịch lãm, hơi khom lưng xuống đưa tay phải về phía cô, nở một nụ cười ôn nhu.

Trình Tuyết Ý mỉm cười, đặt tay lên lòng bàn tay hắn.

Nhân viên công tác có mặt ở đây đều bất giác nín thở, đây là tiên cảnh gì đây!!!

Thật sự rất đẹp!

Thi Nhất: “Chúng ta cùng lên sân khấu thôi.”

Tinh Quang Đại Thưởng đang phát sóng trực tiếp.

Trình Tuyết Ý và Thi Nhất nắm tay nhau bước lên thảm đỏ.

Cư dân mạng bùng nổ ngay lập tức.

[Trời ạ, đôi thần tiên quyến lữ này ở đâu chui ra vậy???]

[Mẹ ơi, thần tượng của con hôm nay đẹp trai quá!]

[Thi Nhất, Thi Nhất, em muốn đưa thân thể của em cho anh!!!]

[Hôm nay Trình Tuyết Ý thật sự rất xinh đẹp!!]

[Cô ấy là tiên nữ sao? Tôi có thể hiểu được tại sao biếи ŧɦái muốn bắt cô ấy rồi, xinh đẹp như vậy thì ai mà nhịn nổi chứ?]

[Cần truyền máu gấp, hôm nay Trình Tuyết Ý thật sự rất xinh đẹp, là người đẹp nhất trong lòng tôi đêm nay!]

Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý đi thảm đỏ, cũng là lần đầu tiên xuất hiện sau vụ việc bắt cóc kia, sự quan tâm của truyền thông và khán giả đều cực kỳ cao. Bên tai cô đều là tiếng hét chói tai của mọi người và ánh đèn sáng chói của sân khấu Tinh Quang, nên khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Dường như Thi Nhất cũng cảm nhận được cô đang lo lắng, nên hắn nắm tay cô rất chặt.

Giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô một cách thầm lặng.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người bọn họ.

Thi Nhất đã tham dự quá nhiều lễ như vậy, hắn đã là một lão bánh quẩy rồi.

*Lão bánh quẩy: kẻ già đời, tay lão luyện, giàu kinh nghiệm.

Hắn nhìn máy ảnh cong nhẹ môi, thấp giọng nói với Trình Tuyết Ý: “Thả lỏng một chút.”

Giọng nói vừa lười biếng vừa gợi cảm.

Fans của Trình Tuyết Ý cũng có mặt, mọi người giơ bảng tiếp ứng hét to tên của cô.

Cô thầm động viên bản thân.

Sau đó học theo Thi Nhất, cong khóe môi cười, nhìn về nơi fans của cô đang đứng rồi vẫy tay.

Rõ ràng là một con đường rất ngắn nhưng lại giống như không có điểm kết thúc.

Khi đi đến khu ký tên, Trình Tuyết Ý cảm thấy tim cô giống như ngừng đập tới nơi.

Lúc này MC thảm đỏ cười tươi bước tới: “Chào mừng Thi Nhất và chào mừng Tuyết Ý lần đầu tiên đến với Tinh Quang Đại Thưởng của chúng tôi.”

“Đêm nay Thi Nhất của chúng ta được đề cử giải nghệ sĩ của năm và Tuyết Ý được đề cử giải người mới Tinh Quang, vậy tôi hỏi Thi Nhất dùm mọi người nhé!”

MC cười ái muội nói: “Thi Nhất, không biết đêm nay ai sẽ là người đoạt giải người mới Tinh Quang đây?”

Câu hỏi này thật là vô nghĩa, hai người chắc chắn sẽ nói là đối phương, nhưng MC cũng chỉ muốn khuấy động bầu không khí mà thôi.

Đầu tiên Thi Nhất quay đầu nhìn sang Trình Tuyết Ý, hắn mím môi nở nụ cười quyến rũ, trong ánh mắt dường như mang theo cả bầu trời sao, vô cùng tỏa sáng, một lúc sau hắn vẫn không rời tầm mắt đi, chậm rãi cầm lấy micro, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là bạn đồng hành của tôi.”

Nụ cười này quá mê người, các fans Duy Nhất tại hiện trường và các fans nữ của các nhà khác đều la hét hết đợt này đến đợt khác.

Thật sự rất chói tai.

Trình Tuyết Ý đứng bên cạnh Thi Nhất, cảm thấy sởn tóc gáy.

Trên mạng cũng bùng nổ.

[Vợ chồng nông thôn đã bị khóa lại! Chìa khóa đã vứt xuống biển rồi!!!]

[Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng càng nhìn càng thấy vợ chồng nông thôn xứng đôi, tôi sợ tôi sẽ thành fans CP mất…]

[Ánh mắt cưng chiều của Thi Nhất là sao vậy?!! Phạm quy phạm quy rồi!!!]

[Ha ha ha ha, khi nào hai người bọn họ mới đóng phim chung đây? Chỉ cần với giá trị nhan sắc đó, cho dù ngồi cắn hạt dưa quay 100 tập thì tôi cũng có thể xem hết, quá là đẹp ~]

Tiếng hét chói tai của fans đã dừng lại, MC lại cười tươi hỏi Trình Tuyết Ý: “Vậy Tuyết Ý có nghĩ bạn đồng hành của mình giỏi nhất không?”

Ai mà không phải là diễn viên giỏi chứ?

Trình Tuyết Ý dũng cảm đối mắt với ánh mắt cưng chiều của Thi Nhất, nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ hơn, máy quay quay cận mặt để mọi người được nhìn rõ hơn.

Môi anh đào của cô khẽ mở: “Đương nhiên rồi.”



Cảnh tượng này vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Trong chớp mắt, trong bầu không khí đều là hương vị ngọt ngào.

Phía dưới lại càng la hét to hơn.

Ngay lúc đó, Liên Khê và Thẩm Dịch Nhiên đã đứng ở vị trí đầu thảm đỏ, chuẩn bị bước vào…

*Chú thích:Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mary Sue - Chương 30: Thảm đỏĐá vỏ chai