Chương 21

Tam hoàng tử thấy Lý Dư không có phản ứng gì, cụp mắt nói: "Ngươi như vậy là vẫn hận Tam ca không chịu giúp ngươi sao?"

Trong sách Lý Dư cùng Tam hoàng tử quan hệ không tệ, nhưng bởi vì Lý Dư hãm hại nữ chính, khi hoàng đế hạ chỉ phái Lý Dư hòa thân, Tam hoàng tử cũng không nói giúp cô một câu, tình huynh muội tương đối ‘cây khế".

Lý Dư không biết trả lời hắn như thế nào, Lý Văn Khiêm liền mở miệng nói với Tam hoàng tử: "Tam thúc hiểu lầm rồi, cô cô có lẽ là không nhớ rõ người nên mới không biết mở lời với người như thế nào.”

“Không nhớ ta?" Tam hoàng tử kinh ngạc.

Lão Cửu ở một bên phụ họa: "Đúng vậy hoàng huynh, huynh không biết đó thôi, lúc ta vừa tới Lục tỷ còn hỏi Văn Khiêm ta là ai, làm ta sợ muốn chết. Ta còn nghĩ, không phải nói Lục tỷ bị điên sao, sao ta lại thấy giống chứng mất hồn, ngay cả huynh đệ trong nhà cũng quên.”

Lão Cửu vừa nói xong đã bị Tiểu Thập Nhất bên cạnh đạp một cước dưới gầm bàn.

Tam hoàng tử ngược lại thản nhiên, phảng phất Lão Cửu nói không phải là bệnh điên, mà chỉ là phong hàn bình thường: "Thì ra là thế, cũng được, quên cũng tốt, các ngươi vừa rồi đang chơi cái gì vậy?"

Tiểu Thập Nhất và Lão Cửu cùng nhìn Lý Văn Khiêm, hai người bọn họ tới muộn cho nên cũng không biết cờ này gọi là gì, cũng không biết bàn cờ này là Lý Dư vẽ, chỉ cho là Lý Văn Khiêm sợ Lý Dư nhàm chán, đặc biệt lấy đồ chơi từ ngoài cung tới cho cô.

Lý Văn Khiêm: "Cái này gọi là cờ cá ngựa, là cô cô cho người làm ra.”

Lần này tất cả mọi người đều ngoài ý muốn, bọn họ nhìn về phía Lý Dư, Lý Dư lười giải thích, chỉ nói: "Ta xem được trong sách."

Thấy Tam hoàng tử cảm thấy hứng thú, Lý Văn Khiêm thuật lại quy tắc chơi cờ mà Lý Dư nói cho nó biết.

Tam hoàng tử nghe xong hỏi: "Vì sao có bốn điểm xuất phát?”

Lý Dư: "A, vốn dĩ có thể chơi bốn người, do không có đủ quân cờ bốn màu…”

“Có thể chơi bốn người?” Lão Cửu kinh hô, chịu ảnh hưởng của cờ vây và cờ hai người, hắn theo bản năng cho rằng bốn điểm xuất phát là một người hai cái, Lý Dư và Lý Văn Khiêm không có ý định chơi lâu nên chỉ dùng hai điểm xuất phát, nào nghĩ đến cờ này còn có thể chơi bốn người, hắn oán giận Lý Dư: "Sao tỷ không nói sớm?"



Mệt hắn còn ở bên cạnh thèm thuồng nửa ngày.

Lý Dư: "Ngươi đâu có hỏi.”

Lão Cửu lười dong dài với Lý Dư, trực tiếp lấy bốn khối ngọc thạch nhỏ làm quân cờ của mình.

Tiểu Thập Nhất không cam lòng yếu thế, từ trong hà bao móc ra bốn khối ngân nguyên bảo nho nhỏ, đặt lên bàn cờ.

“Vậy chơi lại từ đầu." Lý Dư nói xong, đưa tay thả hai quân cờ đã đến đích của Lý Văn Khiêm về điểm xuất phát.

Lý Văn Khiêm: "...”

"Cô cô lại chơi xấu." Lý Văn Khiêm lầm bầm một câu, quay đầu hỏi Tam hoàng tử: "Chất nhi chơi lâu rồi, Tam thúc có muốn chơi thử không?"

Tam hoàng tử từ trong lòng cảm thấy chơi cờ cá ngựa là dựa vào vận khí, không khác gì lắc xúc xắc xem lớn nhỏ ở sòng bạc, liền mỉm cười cự tuyệt Lý Văn Khiêm, sau khi bọn họ chơi một hồi cũng chủ động đứng dậy cáo từ rời đi.

“Cuối cùng đi rồi." Lão Cửu nói.

Tiểu Thập Nhất không mất chừng mực như Lão Cửu, nhưng cũng không kém, há mồm chính là đề tài cấm kỵ không cho nghị luận trong cung: "Có phải hắn vẫn còn ý đồ với Đông Bình Hầu phu nhân không?"

Hắn này là chỉ ai, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, nhưng phản ứng lại không đồng nhất.

Lý Dư vẻ mặt không dám tin nhìn Tiểu Thập Nhất, trên mặt viết bốn chữ thật to: Làm sao ngươi biết?!

Nhưng rơi vào trong mắt mọi người, liền thành: Ca ta mơ ước phụ nữ có chồng?

Lý Văn Khiêm thì tay ném xúc xắc run lên, đang muốn nhắc nhở Thập Nhất thúc cẩn thận, chợt nghe Cửu thúc hắn nói tiếp: "Liên quan gì đến ngươi, tiểu hài tử đừng hỏi lung tung.”