Chương 22

Tiểu Thập Nhất: "Hỏi một chút còn không được sao? Chẳng lẽ huynh không tò mò?”

“Sao có thể không tò mò." Lão Cửu theo bản năng đè thấp âm lượng, giống như sợ bị ai nghe thấy: “Lỡ bị người ta nghe thấy truyền ra ngoài, phụ hoàng tức giận tìm chúng ta tính sổ thì sao, không đáng không đáng.”

Sau Lý Văn Khiêm đến phiên Lão Cửu ném xúc xắc, Lão Cửu ném ra ba, một tay vỗ đùi một tay cầm quân cờ ngọc thạch, lộp bộp lộp bộp đi ba ô, không nhiều không ít, vừa vặn đem quân cờ của mình đi vào nhà.

Tiểu Thập Nhất suy nghĩ một chút, cảm thấy Cửu ca hắn nói có đạo lý, liền không thảo luận đề tài này nữa, chuyên tâm chơi cờ cá ngựa.

Bốn người cứ như vậy chơi một buổi chiều, các hoàng tử đến quan tâm an ủi Lý Văn Khiêm đều nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian đó Lý Văn Khiêm từng muốn cáo từ, nói buổi chiều còn có tiết cưỡi ngựa bắn cung, nó không thể đến muộn.

Kết quả bị Lão Cửu và Tiểu Thập Nhất liên thủ ấn xuống: "Ngươi bị thương còn học cưỡi ngựa bắn cung cái gì?”

Lý Văn Khiêm giơ cánh tay bị thương lên, tỏ vẻ: "Chỉ trầy một xíu, không có gì đáng ngại.”

Lão Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Thật vất vả mới có cớ không đi học, sao ngươi lại không biết lợi dụng chứ.”

Giống như hắn và Tiểu Thập Nhất chuẩn bị lấy cớ thăm chất tử, bỏ học buổi chiều.



Kết quả hai người bọn họ nghỉ học đi thăm bệnh, người bị thương ngược lại đi học, chuyện này có ra thể thống gì không?

Tiểu Thập Nhất cũng nói: "Ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, phụ hoàng nhất định muốn gặp ngươi, ngươi hiện tại đi giáo trường cũng uổng phí, còn không bằng ở đây chờ.”

Lý Văn Khiêm nhìn Lý Dư, muốn trưng cầu ý kiến của Lý Dư, Lý Dư nghĩ thầm: Hoàng đế nếu bởi vì Lý Văn Khiêm tới chỗ cô, cô chẳng phải là có cơ hội "ám sát" Hoàng đế sao?

Vì thế cô cũng giữ chặt Lý Văn Khiêm, nói: "Ở lại.”

Lý Văn Khiêm chỉ có thể nghe theo bọn họ, ngoan ngoãn đợi ở Lang Hoàn Điện.

Kết quả đợi đến chạng vạng, hoàng đế cũng không tự mình đến thăm Lý Văn Khiêm, mà là để một tiểu thái giám đến mang Lý Văn Khiêm đi Tử Thần Điện.

Lý Văn Khiêm đi rồi, Tiểu Thập Nhất tiếp tục không biết giữ mồm giữ miệng: "Phụ hoàng không thích Văn Khiêm cỡ nào nhỉ?”

Lão Cửu: "Lời này ngươi có bản lĩnh nói trước mặt phụ hoàng hoặc Văn Khiêm ấy.”

Tiểu Thập Nhất cười nhẹ: "Ta cũng không phải huynh, lời ngu ngốc gì cũng nói trước mặt người khác, có ngốc hay không?”

Lão Cửu vỗ bàn: "Ngươi nói ai ngốc? Đây là thái độ nói chuyện với huynh trưởng sao?”

Tiểu Thập Nhất: "Huynh cũng chỉ lớn hơn ta mấy tuổi, có cái gì mà đắc ý.”



Hai anh em cãi nhau một trận trước mặt Lý Dư, tan rã trong không vui.

Tiễn mọi người đi, Lý Dư trở về phòng ăn cơm tối, chưa ăn được mấy miếng đã nghe cung nữ báo, nói là Cửu hoàng tử đi rồi quay lại, muốn xin cô bản vẽ bàn cờ cá ngựa.

Cờ cá ngựa mà thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, Lý Dư không do dự, dứt khoát nói: "Cho hắn đi.”



Ánh chiều tà nghiêng về phía tây, rơi xuống phủ lên tường cung màu đỏ thẫm một tầng ánh sáng ấm áp màu cam.

Lý Văn Khiêm từ Lang Hoàn Điện đi ra, theo một gã tiểu thái giám trẻ tuổi đi đến Tử Thần Cung của hoàng đế.

Tiểu thái giám phụng mệnh đi triệu Lý Văn Khiêm yết kiến là một trong những dưỡng tử của Hải công công, tâm phúc của Hoàng đế, tên gọi Hải Khê.

Hải Khê đi sau Lý Văn Khiêm, thái độ cung kính, không hề vì hoàng đế không quan tâm đến Lý Văn Khiêm mà gây khó dễ cho vị hoàng trưởng tôn này.

Lý Văn Khiêm thấy thế có chút ngoài ý muốn, không biết là Hải công công dạy dỗ tốt, hay là nói... Hoàng đế kỳ thật cũng không phải không thích hắn như những gì ngài thể hiện ra.

Nếu là vế sau thì tốt rồi, Lý Văn Khiêm nghĩ trong bụng, như vậy những lần hắn thuận nước đẩy thuyền, đặt mình vào trong hiểm cảnh cũng không uổng phí.