Chương 23

Nếu không thì cũng không sao, tuy rằng không thể mượn chuyện này khiến hoàng gia gia chú ý đến mình, cũng không thể khiến Văn soái nhiều lần ra tay tương cứu nổi lên lòng trắc ẩn với hắn, nhưng ít ra hắn đã gặp được An Khánh cô cô tính cách khác biệt hoàn toàn với trước kia.

An Khánh cô cô lúc trước chỉ khi phụ thân còn sống mới từng có vài phần thân cận với hắn, sau khi phụ thân qua đời, có rất nhiều người đến an ủi hắn, thương tiếc hắn, nhưng theo thái độ của hoàng gia gia đối với hắn dần dần lãnh đạm, những thương tiếc cùng thân cận kia đều vứt bỏ hắn mà đi, An Khánh cô cô tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Cho đến ngày Đông Cung đại hỏa, hắn lừa gạt Thập Tam thúc được hoàng hậu nuông chiều vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, lại nhỏ tuổi hơn mình trốn vào trong ngăn tủ, hắn biết Thập Tam thúc nhát gan lại tùy hứng, nhất định sẽ bắt mình ra ngoài tìm người tiến vào cứu hắn, quả nhiên Thập Tam thúc đã làm như vậy, còn sau khi Lý Văn Khiêm biểu đạt không tình nguyện, xô đẩy muốn đuổi Lý Văn Khiêm ra khỏi ngăn tủ.

Lý Văn Khiêm vốn định ra khỏi Đông Cung liền giả ngất, để cho Thập Tam thúc luôn khi dễ hắn, còn kéo theo những người khác cùng nhau khi dễ hắn một mình chết cháy ở trong ngăn tủ.

Ai ngờ cửa tủ bị người tới từ bên ngoài mở ra, sau đó hắn nhìn thấy An Khánh cô cô bị đồn là phát điên.

Cô cô bị điên khác biệt rất lớn với cô cô ban đầu, một thân áo đỏ dưới ánh lửa chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, tóc đen chất đầy châu thúy xõa tung trên vai, trên mặt không có son phấn dày nặng, chỉ còn lại gương mặt thuần khiết, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống bọn hắn trong ngăn tủ, giống như đang nhìn người xa lạ hoàn toàn không quen biết.

Người thân quen lộ ra biểu tình như vậy, kỳ thật có chút đáng sợ, cho nên trong nháy mắt, Lý Văn Khiêm thậm chí cho rằng cô cô sẽ trở tay đóng cửa tủ lại, nhân tiện khóa lại nhốt bọn hắn chết trong tủ. Nhưng cô cô không làm vậy, cô cô đưa tay kéo hắn và Thập Tam thúc từ trong tủ ra, mang theo bọn hắn chạy ra khỏi Đông Cung bị lửa lớn thiêu rụi không còn gì.

Nói như vậy có lẽ không đúng, bởi vì người muốn chạy ra biển lửa chỉ có hắn cùng Thập Tam thúc, chỉ có hai người bọn hắn hoảng hốt luống cuống, bước chân lảo đảo, cô cô đi theo sau bọn hắn bước chân rất vững rất chậm, chậm đến mức không giống như ở trong biển lửa, càng giống như là đang tản bộ trong đình viện.

Mà hắn và Thập Tam thúc đang quấy rầy cô cô tản bộ, cho nên cô cô đuổi bọn hắn ra ngoài.



Thập Tam thúc thấy hoàng hậu khóc không thành tiếng, đầu cũng không quay lại nhào tới oa oa khóc lớn, mà hắn thì chậm rãi dừng bước, không biết mình nên đi nơi nào.

Đi tìm hoàng gia gia khóc một hồi như Thập Tam thúc? Vậy quá cố ý.

Đi tìm mẫu thân của mình? Người không có ở đây.

Mẫu thân của Lý Văn Khiêm cũng chính là tiền thái tử phi, từ sau khi thái tử qua đời liền bởi vì bi thương quá độ mà mất đi thần trí, suốt ngày lầm bầm lầu bầu, hành vi như thể thái tử vẫn còn sống, nếu có người nói cho cô biết thái tử đã không còn trên đời, cô sẽ thét chói tai đập phá đồ đạc.

Hoàng đế thương hại cô, an trí cô ở một biệt uyển hoàng gia dưỡng bệnh.

Lúc ấy Lý Văn Khiêm đứng ở ngoài đám cháy rất mờ mịt, hắn theo bản năng quay đầu lại, có chút kinh ngạc lại giống như không kinh ngạc phát hiện cô cô còn đứng ở cửa, sau đó xoay người đi vào sâu trong đám cháy.

Sau này Lý Văn Khiêm mới biết, cô cô cũng điên như mẹ hắn.

Hắn đặc biệt đi nói lời cảm ơn với cô cô, một là muốn giả vờ giống như phụ thân cho hoàng gia gia xem, hai là bởi vì hắn đã quá lâu không gặp mẫu thân, mẫu thân và cô cô đều là người điên, hắn muốn nhìn xem người điên sống như thế nào, muốn tưởng tượng cuộc sống của mẫu thân ở biệt uyển.