Chương 25

Lý Văn Khiêm đành nói: "Hoàng gia gia cũng không phải ngày đầu tiên đối xử với tôn nhi như vậy, tôn nhi đã sớm thành thói quen, chưa từng cảm thấy ủy khuất. Tôn nhi chỉ là không rõ, nếu muốn tìm ra người đứng sau màn, lại biết người nọ kiêng kỵ thân phận tôn nhi, vậy vì sao không đối xử tốt với tôn nhi, chỉ cần có thể dẫn dụ hắn ra tay lần nữa, nói không chừng có thể bắt được người.”

Hoàng đế thiếu chút nữa bị Lý Văn Khiêm chọc cho cười to, cũng không biết mình vừa rồi tại sao lại cảm thấy hắn lá gan nhỏ.

Nếu thật sự lá gan nhỏ, làm sao dám nói thẳng mấy năm qua hoàng đế lãnh đạm với hắn? Nếu lá gan nhỏ, lại làm sao dám lấy bản thân ra làm mồi nhử?

Hoàng đế hỏi ngược lại Lý Văn Khiêm: "Ngươi không sợ?”

Lý Văn Khiêm cúi đầu, lời nói ra không giống như nghĩa chính từ nghiêm, càng giống như là lẩm bẩm từ nội tâm: "Đương nhiên sợ, nhưng tôn nhi càng sợ không bắt được người, ban đêm ngủ cũng ngủ không yên.”

Sau khi thái tử qua đời, hoàng đế đã lâu không có cảm xúc vừa bực mình vừa buồn cười như vậy.

Nỗi đau thấu tim vốn vừa nhìn thấy Lý Văn Khiêm đã vô tình bị hoài niệm và thưởng thức thay thế, trong lúc nói chuyện cũng nhịn không được mang theo vài phần thân mật mà khi đối mặt với những đứa con khác không có: "Làm càn! Quân tử nên tránh xa nguy hiểm, tại sao có thể vì sợ hãi nhất thời mà đặt bản thân vào trong nguy hiểm!”

Lý Văn Khiêm biết ‘tốt quá hoá dở’, cho nên không phản bác hoàng đế nữa, ngoan ngoãn đáp vâng.

Hoàng đế cũng không keo kiệt, hắn ban Hải Khê võ công không tệ cho Lý Văn Khiêm, thay vào chỗ trống của lão thái giám kia, đồng thời cũng có ý trấn an Lý Văn Khiêm, bảo hắn đừng sợ.

Lý Văn Khiêm mới bị kinh hách, được chút ban thưởng cũng là bình thường, thêm nữa Hải Khê cũng không phải là dưỡng tử duy nhất của Hải công công, lại là dưỡng tử khiêm tốn nhất trong ba dưỡng tử của Hải công công, cho nên cũng không khiến cho ai chú ý.

Cũng bởi vậy, trong cung trên dưới nhắc tới chuyện hoàng trưởng tôn ngã ngựa, nói nhiều nhất chính là Văn soái rõ ràng cứu hoàng trưởng tôn, hoàng đế lại không ban thưởng hắn, cùng với hoàng đế trời sắp tối mới nhớ tới hoàng trưởng tôn, sau khi triệu người đi hỏi vài câu, chỉ đem Phó thống lĩnh cấm quân đề nghị đua ngựa cùng mấy thái giám hầu hạ bên người hoàng trưởng tôn bắt giam, sau đó vội vàng đuổi hoàng trưởng tôn đi.

Có thể thấy được vị hoàng trưởng tôn này ở trước mặt hoàng đế vẫn không có phân lượng như cũ.



...

“Ngươi nói xem, đứa nhỏ Văn Khiêm kia có phải cực kỳ giống Tiêu Nghị hay không?" Chuyện Lý Văn Khiêm ngã ngựa trôi qua gần nửa tháng, hoàng đế đột nhiên hỏi Hải công công một câu.

Tiêu Nghị trong miệng Hoàng đế, tự nhiên chính là thái tử Lý Tiêu Nghị mất sớm.

Ngày đó qua đi không bao lâu, Phó thống lĩnh cấm quân liền ở trong lao ngục tự sát bỏ mình, lão thái giám ngược lại mở miệng khai, sau đó liên lụy ra một đống người, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết những kẻ này chỉ là quân cờ.

Hoàng đế cảm thấy kinh hãi, đồng thời lại nghĩ tới chuyện Lý Dư bị bức điên, hắn luôn cảm thấy giữa hai chuyện này, có lẽ tồn tại một loại liên hệ nào đó mà hắn không biết.

Hoàng đế suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, đột nhiên liền hoài niệm thái tử, nếu thái tử còn sống, tất có thể vì hắn phân ưu.

Hải công công cười đáp: "Hai cha con, diện mạo tự nhiên tương tự.”

Hoàng đế: "Ngươi biết ta nói không phải hình dáng.”

Hải công công vẻ mặt khó xử: "Nô tỳ và hoàng trưởng tôn điện hạ ít lui tới, cho nên đối với tính tình điện hạ... cũng không hiểu rõ lắm."

Hoàng đế hừ cười: "Ngươi cũng giống như Văn Thứu, đánh chết không chịu dính dáng đến tranh chấp đảng phái.”

Hải công công vẻ mặt đau khổ: "Bệ hạ, ngài tha cho nô tỳ đi.”

Hoàng đế cũng không làm khó Hải công công, hắn thấy hôm nay thanh nhàn liền để cho Hải công công bãi giá, đi Vọng Nguyệt Các của Linh tần.