Chương 26

Linh tần là nữ nhân mấy năm trước hoàng đế thu về khi đi tuần ở Thục Châu, lúc mới vào cung, cô vẫn là tính tình lạnh lùng hiếm có trong cung, vô luận đối với ai cũng giống nhau, cho dù là hoàng đế ở trước mặt cô, cũng không thấy cô tỏ ra mấy phần nhiệt tình.

Hoàng đế rất thích sự mới mẻ này, thời điểm phong hào còn đặc biệt ban thưởng một chữ "Linh".

Nhưng một năm gần đây, Linh tần đột nhiên thay đổi tính tình, không chỉ ôn nhu tiểu ý, còn thường cùng phi tần khác lui tới.

Lúc hoàng đế đến Vọng Nguyệt Các liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười nói của Linh tần cùng hai vị quý nhân khác, nghe không giống ngày xưa, dường như là đang chơi trò gì đó.

Nghe được thái giám thông báo bệ hạ giá lâm, ba người trong phòng vội vàng đứng dậy sửa sang lại dung nhan, hành lễ vấn an hoàng đế từ cửa đi vào.

Hoàng đế xua tay bảo đứng lên, ngồi lên giường các cô vừa mới chơi trò chơi, phát hiện trên giường là một bàn cờ, bàn cờ màu sắc diễm lệ, còn đặt bốn loại quân cờ màu sắc bất đồng cùng một viên xúc xắc.

Hoàng đế chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy bàn cờ này dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Hoàng đế trong lúc nhất thời không nhớ ra mình rốt cuộc đã gặp qua bàn cờ này ở đâu, đợi sang ngày hôm sau, Quế Lan bẩm báo với hắn, nói Lý Dư suy nghĩ đủ cách muốn đi ra khỏi Lang Hoàn Điện, hắn mới nhớ tới Lý Dư từng vẽ ra bàn cờ giấy tương tự.

Khác biệt duy nhất là bàn cờ giấy chỉ có đường nét, không có màu sắc phong phú như bàn cờ gỗ.

Hoàng đế gọi chỉ huy sứ Thu Thủy Doanh tới, từ chỉ huy sứ biết được là Lão Cửu mang bàn cờ của Lý Dư ra khỏi Lang Hoàn Điện, hiện giờ cờ cá ngựa đã thịnh hành ở trong kinh thành, càng đừng nói là phụ nhân hậu trạch cùng tiểu thư khuê các lúc tham gia thi hội rảnh rỗi thích mang ra chơi, cho dù là mấy tên hoàn khố ăn chơi trác táng suốt ngày cũng đặc biệt yêu thích trò tiêu khiển này.



Quả thật trong này có vài phần nguyên nhân là Lão Cửu, đồ chơi hoàng tử thích, tự nhiên so với đồ chơi thế gia tử bình thường càng khiến người ta thấy hiếm lạ, ai cũng muốn theo phong trào thử một lần, nhưng cũng không thể phủ nhận, cờ này quả thật không giống như hoàng đế nhận xét lúc đầu là tầm thường.

Ít nhất nó không khó, chơi là biết, vả lại còn không cần sách lược, lại càng không cần suy nghĩ cặn kẽ từng bước, chỉ nhìn vận khí khi ném xúc xắc.

Cũng khó trách có thể ở trong kinh tạo thành trào lưu.

Hoàng đế không khỏi bóp cổ tay: Đáng tiếc đây chỉ là đồ tiêu khiển do Lý Dư không đứng đắn làm ra, nếu là thứ khác đàng hoàng thì tốt rồi.

Vừa nghĩ như vậy, hoàng đế đột nhiên nhớ lại lúc đó còn có một cây bút trúc dâng lên cùng bàn cờ giấy đến chỗ hắn.

Bút trúc kia cũng cần chấm mực như bút lông, tuy rằng kiểu dáng khéo léo thuận tiện mang theo, nhưng bút pháp lại trì trệ, không viết ra ý nhị của bút lông, trong mắt hắn không khác gì gân gà.

Nhưng hắn nhớ mang máng, ngày hôm sau sau khi hắn bảo Quế Lan đưa bút trúc về, chỉ huy sứ Thu Thủy Doanh đến báo cáo với hắn, nói là một ám vệ của Thu Thủy Doanh cảm thấy bút trúc hữu dụng, liền phỏng chế mấy cây giống nhau như đúc.

Thu Thủy Doanh là tư quân của hoàng đế, trong doanh ngoại trừ ám vệ thì chính là thám tử, đối ngoại làm việc bí mật, đối nội có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều phải báo cáo với hoàng đế, cho nên hoàng đế cũng không đem việc này để trong lòng, hôm nay lại nhớ tới, hoàng đế liền hỏi chỉ huy sứ bút trúc kia đối với bọn họ mà nói hữu dụng như thế nào? Nói nghe xem.

Chỉ huy sứ tỉ mỉ nói: "Bệ hạ có điều không biết, thám tử Thu Thủy Doanh thường xuyên dùng giấy để truyền tin, bút trúc khéo léo không bắt mắt, bình thường có thể làm trâm cài trên tóc, cũng có thể giấu trong tay áo, bị phát hiện cũng sẽ không có người cho rằng đó là một cây bút, ném xuống đất cũng bất quá chỉ là một cái ống trúc, sẽ không khiến người ta chú ý. Lúc cần truyền tin, lấy ra mực dùng bình đựng là có thể sử dụng, gặp nguy hiểm cũng có thể làm vũ khí sắc bén hoặc ám khí gϊếŧ địch..."