Chương 27

Nói xong nhiều cách dùng bút trúc, chỉ huy sứ còn nói: "Thần thấy tiện lợi nên gọi người phỏng chế số lượng lớn, hiện giờ toàn bộ Thu Thủy Doanh đều là mỗi người một cây bút trúc.”

Hoàng đế có chút ngoài ý muốn, đồng thời phát hiện suy nghĩ của mình hiển nhiên là bị tình cảnh bản thân hạn chế, cho nên mới nhìn thấy bút trúc, chỉ nghĩ đến cầm bút trúc viết chữ có thuận tay hay không, chữ viết ra có đẹp hay không, không nghĩ tới đối với những người khác - tỷ như ám vệ Thu Thủy Doanh mà nói, đây là vật tùy thân cực kỳ thuận tiện.

Như thế xem ra, hắn về sau không thể tùy tiện cho rằng đồ vật Lý Dư làm ra không dùng được, đổi góc độ khác, hoặc đổi người khác, nói không chừng có thể phát hiện ra công dụng đặc biệt.

Như thế rất tốt!

Hoàng đế mừng rỡ vạn phần, hoàn toàn không cảm thấy Lý Dư có thể làm ra mấy thứ này có gì kỳ quái.

Bởi vì từ lúc Lý Dư để lộ ra kỹ thuật in chữ sống, hắn đã tìm thái y hỏi qua, trong đó một vị thái y từ trong y thư của tổ tiên thấy qua chứng bệnh tương tự, nói là một số người điên hoặc trở nên si ngốc sẽ thể hiện ra tài năng không giống với người bình thường, có người gặp qua một lần đã nhớ, còn có người chỉ dựa vào mắt có thể tinh chuẩn nói ra một thân cây cao bao nhiêu, một con sông rộng bao nhiêu.

Bởi vậy hoàng đế cho rằng Lý Dư cũng là một trong số đó, mà thứ khiến cô không giống với người khác chính là ý nghĩ kỳ dị làm cho người ta thán phục của cô.

Hoàng đế hỏi Quế Lan: "Ngươi mới vừa nói, An Khánh thừa dịp các ngươi không chú ý lại trèo tường bỏ trốn?"

Quế Lan ở một bên yên tĩnh chờ đợi, cúi đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, công chúa gần đây càng ngày càng nôn nóng, đã náo loạn rất nhiều ngày, may mắn có Thần Võ Quân trông coi bên ngoài điện kịp thời mang công chúa từ trên tường xuống."

Hoàng đế trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi đi nói với An Khánh…”

...



"Hoàng thượng nói chuyện điện hạ trộm phật châu của tiên thái hậu, lập mưu hãm hại Đông Bình Hầu phu nhân, lại vào Xuân Nhật Yến do hoàng hậu tổ chức dẫn nam tử vào khu vực nữ tử, ô uế thanh danh Đông Bình Hầu phu nhân không thành, ngược lại để cho hoàng thất hổ thẹn vì ngài, lúc này mới bị hạ lệnh cấm túc. Nếu thật sự muốn đi ra ngoài, cần phải lấy công chuộc tội.”

Lúc Quế Lan truyền đạt ý tứ của hoàng đế cho Lý Dư, Lý Dư nóng lòng muốn đi ra ngoài đang nướng thịt xả stress.

Bếp lò đặt trên bàn, độ cao vừa vặn, đốt than lại đặt vỉ nướng được vặn từ dây kẽm lên, vậy là hoàn thành một lò nướng nhỏ.

Trên vỉ nướng quét một lớp dầu mỏng chống thấm, thịt thái lát quét lên nước sốt nồng đậm, dưới nhiệt độ cao phát ra âm thanh xèo xèo mê người.

Lý Dư một tay quét nước sốt, một tay cầm đũa dài, nghe vậy ngửa người ra sau: "Lấy công chuộc tội? Ta ngay cả ra ngoài cũng không ra được, làm sao lập công? Hay là hắn căn bản không muốn để cho ta đi ra ngoài, cố ý lấy lời này qua loa ta?"

Quế Lan: "... Điện hạ cẩn thận lời nói.”

Quế Lan mấy ngày nay ở bên cạnh Lý Dư, cực kỳ rõ Lý Dư có nhiều lời không biết giữ mồm giữ miệng, cũng từ nội tâm cảm thấy Lý Dư vẫn nên bị giam ở Lang Hoàn Điện thì tốt hơn, thả ra ngoài không chừng sẽ gây ra đại họa ngập trời.

Nhưng bà có hoàng mệnh trong người, chỉ có thể chiếu theo ý hoàng đế, từng bước hướng dẫn Lý Dư: "Nô tỳ thấy ngài làm ra cờ cá ngựa rất được người ta yêu thích, không bằng lại làm ra cái gì mới mẻ, nếu có thể làm cho hoàng thượng cao hứng, không chừng ngài có thể đi ra ngoài.”

Lý Dư sửng sốt mới kịp phản ứng: À đúng, xã hội phong kiến, làm cho hoàng đế cao hứng cũng là công lao, cùng một đạo lý chọc hoàng đế tức giận sẽ bị chém đầu xét nhà.

Nhưng cô chọc hoàng đế tức giận còn không kịp, làm sao có thể lấy lòng hoàng đế chứ.