Chương 39

Lý Dư mở sách ra, lấy ra trạng thái ôn thi hồi cấp ba nghe giảng bài.

Rốt cục đợi được đến tan học, Lý Dư trước tiên đi hỏi Lý Văn Khiêm: "Tại sao lại không giống những gì ngươi nói vậy?"

“Cái gì không giống?" Tiểu Thập Nhất lại gần hỏi.

Lý Văn Khiêm sợ Lý Dư nói cho người khác biết cô vì Văn Thứu mới đến, vội nói: "Trước khi đến ta có nói với cô cô buổi học đầu tiên sáng nay là Văn soái dạy, sao đột nhiên lại đổi thành người khác?"

Tiểu Thập Nhất cũng tò mò, hắn bảo thư đồng của mình đi hỏi thăm.

Thư đồng của Tiểu Thập Nhất là con trai của Công bộ thượng thư, tên là Ngụy Minh. Một lát sau Ngụy Minh trở về, nói Văn soái cùng vị tiên sinh vừa rồi đổi tiết, đợi tiết thứ hai mới là Văn soái dạy.

Bọn họ trò chuyện, Lão Cửu cũng đến gần, hắn và Lý Dư không có mâu thuẫn gì, còn lấy bản vẽ bàn cờ cá ngựa từ chỗ Lý Dư, cho nên hắn đối với việc Lý Dư đến cũng không để ý, lại gần thuần túy là vì muốn đấu võ mồm với Tiểu Thập Nhất, quả nhiên hai huynh đệ trò chuyện chưa được mấy câu đã bắt đầu kẹp súng đeo gậy, thậm chí bắt đầu ganh đua so sánh…

“Nực cười, lúc ta ném bài tập xuống hồ còn chưa có ngươi, bây giờ còn ở trước mặt ta vờ vịt?”

“Ta không chỉ ném bài tập ta còn ném người, Lễ bộ thị lang lần trước bỏ đi, ngươi cho rằng hắn tại sao lại đi?"

“Đừng tưởng rằng chỉ có ngươi đuổi được người, Quốc Tử Giám trước Lễ bộ thị lang là ta đuổi đi.”

“Đúng, hắn chân trước vừa đi, chân sau ngươi đã bị phụ hoàng phạt đi chép sách, ta đuổi tiên sinh khỏi Cầu Tác Trai chưa bao giờ bị phạt, chỉ có thể nói ngươi quả thật không có năng lực.”

Lý Văn Khiêm nghe mà nghẹn lời, hiện tại mới biết cuộc sống của hai vị thúc thúc này lại muôn màu muôn vẻ như thế.

Lý Dư ở một bên nín cười, nhìn bọn họ giống như đang nhìn chính mình lúc học trung học cơ sở, lúc đó cô còn không biết xã hội hiểm ác, cũng không để tâm lời của giáo viên, thường xuyên cùng bạn bè so xem ai thành tích kém hơn, so ai không nộp bài tập nhiều nhất, so ai có thể dùng hành động miệt thị quản giáo của giáo viên và phụ huynh hơn...

Nói chung là rất phản nghịch.



Lão Cửu và Tiểu Thập Nhất còn chưa phân thắng bại, sau phòng học đột nhiên truyền đến một câu:

"Hai vị điện hạ thật sự cảm thấy những việc các ngươi nói rất đáng khoe khoang sao?"

Lý Dư: "Phụt!”

Đâm vào tim.

Lý Dư theo ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía người lên tiếng kia, nụ cười trên mặt hơi dừng lại, chậm rãi bị kinh ngạc thay thế…

Người lên tiếng không phải là vị hoàng tử nào đột nhiên lớn gan, cũng không phải là thư đồng của ai, mà là một nam nhân mặc triều phục.

Nam nhân có dung nhan anh tuấn, hơn nữa vóc dáng cực cao, Lý Dư xem ra ít nhất cao một mét tám tám, tuy rằng triều phục đã mài bớt sắc bén cùng mũi nhọn đầy người hắn, nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được một cổ uy áp đập vào mặt.

Nam nhân vừa nói chuyện vừa đi về phía bọn họ, Lão Cửu cùng Tiểu Thập Nhất cũng bị kinh sợ, theo bản năng nhường đường cho nam nhân lướt qua bọn họ, đi tới phía trước phòng học.

Ánh mắt Lý Dư không tự chủ được đuổi theo hắn, thẳng đến khi mọi người trong phòng học đều trở lại chỗ ngồi của mình, nam nhân mở miệng nói chuyện, Lý Dư mới kịp phản ứng…

Hắn là Văn Thứu.

Lý Dư mặt không chút thay đổi giơ tay lên, lấy mu bàn tay hạ nhiệt độ cho hai má, nghĩ thầm: Nếu trường cấp ba có giáo viên đẹp trai như vậy, mình còn có thể thi không đậu vào Bắc Đại Thanh Hoa sao?

Lý Dư bình tĩnh hoa si, cũng cho rằng mình trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thoát khỏi trạng thái hoa si, kết quả lại không hề.

Sau khi Văn Thứu mở miệng không đến mười phút, trạng thái mê trai của Lý Dư liền biến mất.

Bởi vì cô phát hiện, Văn Thứu khác với vị tiên sinh lúc trước, căn bản không quan tâm những hoàng tử này.