Chương 40

Nên nói cái gì nói cái đó, nên đặt câu hỏi thì đặt câu hỏi, các hoàng tử trả lời không tốt cũng không phạt, người nhận phạt đều là thư đồng, cho nên hắn chỉ dùng miệng nói.

Dùng ngữ điệu lạnh lùng nhất cùng câu thức đơn giản nhất nói lời trào phúng nhất, so với trực tiếp đánh bọn họ còn làm cho bọn họ khó chịu hơn.

Lý Dư như trở về thời cấp ba, một bên cảm thấy buồn cười, một bên khẩn trương lòng bàn tay đổ mồ hôi, sợ mình cũng sẽ bị nhắc tên.

“Miệng tên này độc địa thật." Cô hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lý Văn Khiêm:" Hắn bình thường lên lớp cũng như vậy à?”

Vừa dứt lời, thanh âm nhàn nhạt vang lên, gọi tên cô: "An Khánh công chúa?”

Nụ cười của Lý Dư dần dần biến mất.

Từ lúc Lý Dư xuyên qua đến nay, phần lớn thời gian đều bị vây ở trong Lang Hoàn Điện.

Ngoại trừ nghĩ biện pháp đi ra ngoài tìm chết, thỉnh thoảng rảnh rỗi không có việc gì cô cũng sẽ tiến hành một ít tập luyện trong đầu.

Tỷ như gặp được hoàng đế, bản thân cũng không phải muốn gϊếŧ người mà chỉ muốn bị ban tử tội, vậy thì nên an tĩnh chờ đợi, tìm được thời cơ tốt lại ra tay hành thích hay là xông tới lỗ mãng? Chỉ nên vờ vịt, hay là thật sự lưu lại chút thương tích cho hoàng đế? Cùng với sau khi bị thị vệ ngăn cản cô nên nói cái gì mới có thể chọc cho hoàng đế tức giận muốn mạng chó của cô.

Lại ví dụ như gặp được nam nữ chính của “Mẫu nghi thiên hạ", bọn họ sẽ dùng thái độ gì đối đãi với mình, mình lại phải dùng thái độ và ngôn ngữ gì đáp trả bọn họ, mới có thể gợi lên sát ý của bọn họ đối với bia đỡ đạn là cô.

Lại ví dụ như, trong tình huống tồi tệ nhất nếu mình làm thế nào cũng không chết được, đến tuổi được hoàng đế chỉ hôn, triệt để gả người điên như cô ra ngoài, cô nên làm thế nào?

Lý Dư nghĩ rất nhiều rất nhiều, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ ở tại Cầu Tác Trai, trong lúc đi học vì nói chuyện riêng mà bị giáo viên bắt được gọi tên.



Theo lý mà nói cô đã tốt nghiệp đại học nhiều năm như vậy, không phải học sinh trung học chỉ dựa vào bản năng đã tràn ngập kính sợ giáo viên, cũng nên hiểu được cho dù Văn Thứu có ăn nói sắc bén thế nào cũng không thể làm gì được cô, cô không nên cảm thấy sợ hãi mới đúng.

Nhưng ai đi học đều từng bị bóng ma giáo viên chi phối, Lý Dư cũng không ngoại lệ, bóng ma năm xưa sau khi lớn lên nói thoát khỏi là có thể thoát khỏi sao?

Lý Dư sợ hãi sững sờ nhìn Văn Thứu.

Đúng lúc mặt trời lên cao, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng học, rơi vào trên người Văn Thứu.

Cũng nhờ ánh mặt trời này Lý Dư mới phát hiện, đôi mắt thâm trầm sắc bén của Văn Thứu không phải là màu đen hoặc nâu đậm thông thường, mà là màu lam rất sâu rất sâu.

Không kỳ quái, Lý Dư suy nghĩ lung tung, trong sách nói mẫu thân của Văn Thứu là người Kỳ tộc, bộ dạng của người Kỳ tộc không khác người Trung Nguyên quá lớn, chỉ có màu mắt phần lớn là màu lam hoặc màu xanh lá cây, tóc cơ hồ đều là xoăn tự nhiên.

Văn Thứu mặc dù không được thừa hưởng mái tóc xoăn của mẹ mình, nhưng hắn được thừa hưởng đôi mắt màu xanh đậm.

Lý Dư còn nhớ rõ, bởi vì trong chiến dịch Uyên Hà nam nhi Văn gia chết hết chỉ còn Văn Thứu và một ấu đệ khi đó đang ở kinh thành xa xôi, cho nên vẫn luôn có người nói Văn Thứu mệnh cứng, khắc chết người nhà của mình.

Nhưng trong sách không nói hắn là người độc mồm độc miệng như vậy!

Lý Dư cực kỳ thấp thỏm, chờ Văn Thứu trào phúng mình như vừa rồi đối đãi với những hoàng tử kia, nhưng làm cho cô không ngờ tới chính là, Văn Thứu vẻn vẹn chỉ nói với cô một câu: "Đừng châu đầu ghé tai nữa.”

Không đau không ngứa.

Văn Thứu nhẹ nhàng buông tha làm Lý Dư thụ sủng nhược kinh.