Chương 14: Không "vượt ngục" nữa

Thấy bác sĩ không trả lời, đáy mắt Khương Cung hiện rõ sự buồn bực. Do cảm xúc thay đổi, giọng nói của hắn càng thêm khàn khàn: "Tôi có hai con ốc sên, các người không thấy sao? Đặc biệt là con ốc sên có cái vỏ với họa tiết ruy băng lục, nó rất dễ nhận biết, nó ở trong quần áo của tôi. Mang quần áo của tôi đến đây, tôi tự tìm!"

Bác sĩ: "Cái gì?"

Hóa ra Khương Cung vừa tỉnh dậy muốn tìm chính là hai con ốc sên?!

Nguyễn Mông cũng kinh ngạc, hai con ốc sên này có tài đức gì! Có thể khiến cho đại lão dù hắc hóa vẫn nhớ mãi không thôi.

Từ từ, Nguyễn Mông đột nhiên nghĩ đến lai lịch của cơ thể này, di vật của mẹ Khương.

Vậy nên vai ác tìm không phải ốc sên, mà là di vật của mẹ hắn?

Tiểu ốc sên bỗng ngộ ra chân lý.

Thấy không ai trả lời, Khương Cung cau mày, một lần nữa yêu cầu bác sĩ mang quần áo của hắn đến. Vài vị bác sĩ hoàn hồn, đến tủ đầu giường lấy chiếc bình thủy tinh chứa hai con ốc sên đưa cho hắn: "Khương tiên sinh, anh nói là hai con ốc sên này sao?"

Chiếc bình thủy tinh xuất hiện trước mắt, Khương Cung ngay lập tức giật lấy, giữ chặt trong lòng.

Đôi mắt đen kịt của hắn nhìn chằm chằm vào con ốc sên dải lụa lục trong bình. Con ốc sên như thể biết hắn đang nhìn nó, cũng thò đầu ra nhìn chằm chằm hắn, hai chiếc xúc tu nhỏ vẫn hướng về phía hắn.

Một người và một con ốc sên đối diện nhau qua lớp thủy tinh.

Lấy lại bình tĩnh, Khương Cung khàn khàn nói rằng chính là hai con ốc sên này, hắn thực sự cảm ơn bác sĩ đã cẩn thận thu gom chúng lại. Vị bác sĩ cũng không dám nhận công, vội vàng nói rằng Chu Lê đã đưa hai con ốc sên này đến, nên người cần cảm ơn là Chu Lê.

Lại là Chu Lê!

Nguyễn Mông: "Ôi trời, xong đời rồi."

Khương Cung tỏ vẻ đã hiểu, sau đó các bác sĩ nói thêm một số lưu ý về sức khỏe, rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh, thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

Bác sĩ đi rồi, Nguyễn Mông lại tiếp tục ăn, vừa ăn vừa buồn rầu.

Thụ chính cứu thú cưng của phản diện, có thể nói tình cảm của hắn đối với thụ chính sẽ tăng thêm một chút. Nhưng hiện tại hai nhân vật chính đã bắt đầu dây dưa với nhau rồi, Khương Cung lại sắp đi theo giả thiết đại lão cố chấp trong tiểu thuyết, Nguyễn Mông liền có chút sầu.

Nguyễn Mông không hề lo xa chút nào, cậu chỉ là lo cho vấn đề sinh tử của bản thân thôi. Bỗng nhiên Khương Cung bắt lấy cậu và Đại Hắc ra khỏi bình thủy tinh và đặt lên bàn.

Hắn nói: "Mi đi đi, nơi này của ta không an toàn, đi theo ta, mi sẽ không có kết cục tốt."

Nguyễn Mông: Từ từ, đại lão đây là đang nói chuyện với mình - một con ốc sên?

Mãi đến khi bị Khương Cung đẩy ngã, Nguyễn Mông mới phát hiện Khương Cung thực sự đang nói chuyện với cậu. Khương Cung muốn thả cậu và Đại Hắc đi.

"Động vật nên sống trong thiên nhiên chứ không phải bên cạnh con người."

Đại Hắc hiểu được một chút tiếng người, liền lắc lư người Nguyễn Mông, chậm rì rì nói: "Thật ~ tốt ~, vậy ~ chúng ~ ta ~ đi ~ thôi ~"

Nguyễn Mông ngơ ngác không nhúc nhích.

Đại Hắc quay đầu lại, "Cậu ~ sao ~ lại ~ không ~ đi ~ a ~"

Đúng vậy, tại sao mình không đi nhỉ? Nguyễn Mông tự hỏi.

Trước đây cậu luôn muốn rời xa vai ác, giờ có cơ hội rồi, sao cậu lại không đi?

Đại Hắc: "Cậu ~ không ~ muốn ~ đi ~ nữa ~ sao ~"

Nguyễn Mông: "Đừng nói bậy!"

Đại Hắc: "Vậy ~ tại ~ sao ~ cậu ~ không ~ di ~ chuyển ~ a ~"

Nguyễn Mông: "Chúng ta cứ như vậy mà bỏ đi sao? Khương Cung vì cứu chúng ta mới bị thương đấy!"

Vừa nói ra lời này, Nguyễn Mông lại lần nữa ngây người. Đúng vậy, đây mới là lý do cậu không muốn rời đi.

Đại lão hủy dung, vì cứu họ mà hủy dung, đại lão bị thương nặng, mà cạu lại không hề hấn gì, cậu sao có thể nhẫn tâm bỏ đi. Cậu cũng không phải là ốc sên thật sự, là một con người, cậu phải biết tri ân báo đáp.

Trên bàn, con ốc sên vẫn không nhúc nhích. Khương Cung, trong đôi mắt đen kịt, cuối cùng cũng lộ ra một cảm xúc khác: vui vẻ và sung sướиɠ. Hắn đặt ngón tay lên con ốc sên trước mặt, để nó bò lên.

"Mi không đi nữa?"

Ừm, đợi anh khỏi hẳn rồi đi.

"Vĩnh viễn không đi nữa sao?" Khương Cung hỏi lại.

Nếu sau này anh không nổi điên, con ốc sên nhỏ cuộn tròn cái bụng no căng, thân mình trắng nõn nà ngoắc ngoéo trong lòng bàn tay Khương Cung, vậy... thôi không đi nữa.

Cảm nhận được sự ẩm ướt, mềm mại và mát lạnh, niềm vui trong mắt Khương Cung cuối cùng đã hoàn toàn lan tỏa.

Hắn nhìn vào lịch trên tường, đưa con ốc sên ra trước mắt mình, giọng nói trầm thấp êm dịu nhưng đầy quyết đoán: "Nhớ kỹ hôm nay, ngày 18 tháng 6, đây là thời điểm ta bắt đầu sủng mi"

Hắn sẽ không nói với con ốc sên nhỏ này rằng nếu nó thực sự rời đi, hắn sẽ nghiền nát vỏ nó, nghiền nát thịt nó thành tro bụi, tự tay giết nó.

Bất cứ thứ gì vào tay hắn đều chỉ thuộc về hắn.

Cho dù đó chỉ là một con ốc sên.

Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Mông: Meo meo meo???