Chương 15: Xuất viện

Khương Cung nằm viện một tháng để dưỡng thương, cho đến khi gần khỏi hẳn mới xuất viện. Trong thời gian này, không ai đến thăm Khương Cung, kể cả Chu Lê cũng chỉ đến một lần rồi vội vàng rời đi. Có vẻ như anh ta bị tên tra công kia quấn quýt đến lợi hại, chỉ sau một tháng, sắc mặt đã tái nhợt, thoạt nhìn tiều tụy đến mức khiến người ta xót xa.

Thụ chính sau vội vàng quay lại, lạch cạch gõ cửa đến thăm đại lão, khiến Nguyễn Mông có chút lo lắng Khương Cung có thể sẽ khó chịu.

—— Đó là người mà hắn yêu nhất, lại bị một người đàn ông khác tra tấn quấn quýt, chịu đựng mọi khổ cực trên đời. Tên đó không biết trân trọng lòng tốt, sự thiện lương của Chu Lê, cũng không biết tôn trọng anh như một người nhà. Sao anh có thể thích Hách Liên Dạ loại đàn ông này, thật nực cười!

Nhớ lại mô tả tâm lý Khương Cung trong tiểu thuyết, con ốc sên cuồng ăn rau diếp cẩn thận quan sát vẻ mặt, trông Khương Cung cũng không có vẻ khó chịu lắm, ngược lại nhìn vào bình thủy tinh rau diếp bị ăn gần hết, hắn còn bỏ thêm một lượt lá mới

Rau diếp mới toanh tỏa ra hương thơm nồng nàn, khiến Nguyễn Mông chảy nước miếng, cũng không rảnh lo nữa, cậu bò ra từ dưới lá, liền dựa vào rau diếp của mình và ăn một cách cuồng nhiệt.

Quá ngon, ô ô ô!

Là một con người, cậu không nên như vậy, cảm thấy rau là ngon nhất, nhưng cậu cứ ăn không ngừng được, càng ăn càng ngon, một ngụm vội vã!

Đang ăn, Nguyễn Mông bỗng phát hiện ra Đại Hắc vậy mà không nhào tới. Đại Hắc thích ăn hơn cả cậu, nếu không thì cũng không thể béo mập trắng trẻo như vậy. Nghĩ vậy, Nguyễn Mông liền gặm một lỗ nhỏ trên chiếc lá trước mặt, rồi thò đầu ra tìm Đại Hắc béo ú.

Nhưng khi cậu thò đầu ra, lại không thấy Đại Hắc đâu. Tìm một hồi, Nguyễn Mông nghe thấy tiếng Khương Cung đang nói chuyện, lúc này mới ngẩng đầu lên và nhìn thấy Đại Hắc béo trắng đang nằm trên vai đại lão.

Với gương mặt phúng phính, nhai nhồm nhoàm lá cây trong miệng, Nguyễn Mông vô cùng hoang mang, không hiểu vị đại lão này bắt Đại Hắc làm gì.

Lúc này, Đại Hắc cũng rất khó hiểu, tại sao thú hai chân này lại muốn bắt nó.

Đại Hắc giãy giụa, chiếc bụng trắng nõn của nó vặn vẹo một cách điên cuồng, ngươi thú hai chân kia, mau thả ta xuống!!

Ta rất đói bụng, ta muốn ăn!

Khương Cung vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không hề dao động. Nhìn thấy con ốc sên trong tay vặn vẹo dữ dội, hắn ta hơi dùng lực bóp nó khiến nó vặn vẹo thân hình, rồi ném nó vào một hộp giấy khác. Hộp giấy đó là một hộp đựng thuốc thông thường được làm đơn giản thành hộp đựng ốc sên.

Bên trong hộp chỉ có một mảnh lá cây đã bị ăn dở, trên đó còn có những lỗ nhỏ và vết răng cưa do ốc sên gặm nhấm.

Đại Hắc lập tức từ "người giàu có" trở thành "xóm nghèo".

Đại Hắc: "???"

Nguyễn Mông: "???"

Sau đó, Khương Cung lại cho thêm nước và rau vào bình thủy tinh nơi Nguyễn Mông đang ở, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn ta hiện lên một chút dịu dàng, "Ăn từ từ nhé, có ta ở đây, mi không cần lo lắng con ốc sên béo ú kia sẽ tranh ăn với mi."

“Ha ha ha ha ” Nguyễn Mông cười lớn, cả thân mình đều run run.

Đại Hắc: “!!!”

Mẹ nó, con thú hai chân kia!

Sau khi Chu Lê rời đi, mỗi ngày Khương Cung chỉ làm một việc duy nhất: chăm sóc con ốc sên Nguyễn Mông bé nhỏ này. Khương Cung thực sự muốn hiện thực hóa lời tuyên bố trước đây của mình.

(Lời tuyên bố ở chương trước: “Nhớ kỹ hôm nay, ngày 18 tháng 6, đây là thời điểm ta bắt đầu sủng mi”)

Ban đầu, Nguyễn Mông chỉ coi lời nói đó của Khương Cung là lời nói gió thoảng mây bay, nhưng không ngờ Khương Cung lại thực sự yêu thích cậu. Quả nhiên, việc từ bỏ tự do của cậu là xứng đáng.

Hôm nay xuất viện, mặt Khương Cung đã đóng vảy, những vảy hồng đen phủ đầy khuôn mặt hắn, cả người trông như ác quỷ bước ra từ lửa. Hắn ta cũng không tìm một chiếc mặt nạ để che đi, cứ thế với vẻ mặt đầy sẹo rời khỏi bệnh viện. Trên đường đi, những người bệnh nhìn thấy khuôn mặt hắn đều không nhịn được phải che miệng lại vì sợ hãi.

Trước phản ứng của những người đó, Khương Cung không hề biểu lộ gì.

Nguyễn Mông lo lắng vô cùng, nhưng Khương Cung ngược lại hoàn toàn không thèm để ý. Nếu hắn chịu tìm một chiếc mặt nạ tinh xảo để che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, thì cũng sẽ không đến nỗi bị những độc giả cuồng nhiệt kia chửi rủa.

Khương Cung ôm bình thủy tinh trong lòng bàn tay, bước những bước dài rời khỏi bệnh viện. Dường như chỉ có bình thủy tinh trong tay hắn mới có thể lọt vào mắt hắn, còn những thứ khác đều không thể thu hút sự chú ý của hắn. Ngay cả Đại Hắc, bị hắn tùy tiện nhét vào túi nilon, cũng không được nhìn lấy một lần.

Đại Hắc lại một lần nữa phẫn nộ.

Mẹ nó, thú hai chân này không phải người!

Bên ngoài bệnh viện, có một thanh niên mặc vest đang chờ bên ngoài. Khi nhìn thấy Khương Cung đi ra, anh ta lập tức tiến đến đón và hỏi, "Khương tổng, biệt thự của ngài đã chuẩn bị xong. Ngài muốn trực tiếp qua đó luôn không?"

Anh ta cúi đầu, vội vã đi theo Khương Cung, tay xách vali hành lý. Anh ta không dám ngẩng đầu nhìn mặt Khương Cung, và giọng điệu khi nói chuyện với Khương Cung cũng vô cùng cẩn thận.

Đây là ai? Nguyễn Mông ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn thanh niên đang cung kính đứng trước mặt Khương Cung, nhăn lại đôi mày nhỏ xíu của mình.

Khương Cung hờ hững gật đầu, rồi bước lên xe. Phía sau xe rộng rãi, nhưng Khương Cung cao lớn, hai chân dài của hắn không có chỗ duỗi trong xe. Thanh niên bị đối xử lạnh nhạt cũng không dám oán trách, vội vàng lên xe và khởi động.

Chiếc xe rung lắc hai lần, rời khỏi bệnh viện, bỏ lại sau lưng tòa nhà gắn đầy ký ức về quá trình điều trị một mình của Khương Cung.

Nguyễn Mông vô cùng tò mò về thanh niên đột nhiên xuất hiện này, nhưng trong xe rất yên tĩnh. Khương Cung không nói lời nào, thanh niên kia cũng không nói lời nào, nên cậu không thể biết anh ta là ai.

Chiếc xe chạy rất nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng.