Chương 20: Chữa mặt

Về nhà, đi ngủ. Sau một ngày bận rộn, Khương Cung đã rất mệt mỏi, hắn đem Nguyễn Mông để vào biệt thự đã lắp ráp, bản thân nằm lên giường nhắm mắt lại.

Nguyễn Mông bên trong biệt thự lại không ngủ được, cậu bò qua bò lại, thỉnh thoảng nhìn qua cửa sổ của biệt thự, nhìn đại lão đang ngủ bên cạnh.

Không thể nào chấp nhận được.

Khương Cung rõ ràng lớn lên tốt như vậy, hắn không nên chịu sự xúc phạm. Việc kỳ thị người xấu xí là một hành vi vi phạm đạo đức cơ bản!

Giá như có cách nào để chữa trị gương mặt của Khương Cung.

Nhưng ở bệnh viện, một vị bác sĩ thẩm mỹ đã đến xem qua và cho biết với kỹ thuật hiện tại, dù là trong nước hay ngoài đều không thể hoàn toàn phục hồi gương mặt của Khương Cung về trạng thái ban đầu. Trình độ y học của thế giới này tương đương với thế giới của Nguyễn Mông, thậm chí còn thấp hơn một chút, vì đây là một tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết thời xưa.

Nói cách khác, nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, Khương Cung sẽ phải mang theo gương mặt đầy sẹo này suốt đời.

Điều này khiến Nguyễn Mông, vốn đã có chút thiện cảm với vai ác, không thể chấp nhận được, huống hồ chi gương mặt của hắn bị hủy là do cứu cậu mà, cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Lo lắng không thôi, ốc sên bò qua bò lại, không biết qua bao lâu, cậu bỗng nhiên dừng lại, mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Khương Cung.

Ngoài ý muốn... Nếu nói trong tiểu thuyết này có điều gì ngoài ý muốn, chẳng phải chính là cậu, một vị khách lạ từ dị giới sao?

Lúc cậu đọc tiểu thuyết không hề thấy tác giả nói đại lão có nuôi con thú cưng nào cả. Phải chăng trong cốt truyện ban đầu được viết, con ốc sên này không được đề cập đến là do đã chết trong vụ hỏa hoạn. Vậy hiện tại cậu còn sống có thể nói là một điều ngoài ý muốn chăng?

Cậu chợt nghĩ tới ốc sên ngoài trừ khả năng phục hồi phi thường thì chất dịch tiết ra từ ốc sên cũng có thể thúc đẩy tế bào tái sinh. Ở thế giới cũ của cậu, rất nhiều sản phẩm làm đẹp nổi tiếng đều có chứa thành phần dịch ốc sên, nếu như vậy có phải cậu cũng có thể giúp Khương Cung phục hồi mặt đúng chứ.

Có thể phục hồi, chắc chắc là có thể! Ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa thôi.

Hạ quyết tâm, Nguyễn Mông bắt đầu bò về hướng Khương Cung. Biệt thự thú cưng làm rất thật, có rất nhiều cửa sổ và cửa nhỏ, thông qua những cửa nhỏ này cậu có thể bò ra ngoài, sau đó đến chỗ vai ác.

May mắn là trước khi ngủ, Khương Cung đã đặt cậu ở đầu giường, nếu không cậu không biết bản thân phải bò mất bao lâu. Nguyễn Mông tính toán một chút khoảng cách hiện tại, dựa trên tốc độ của ốc sên, cũng chỉ mất khoảng nửa giờ.

Hắc hắc, mình thật là thông minh! Bò ra khỏi cửa sổ nhỏ, Nguyễn Mông vô cùng đắc ý.

Trong đêm tối, nhờ ánh sáng của đèn ngủ, có thể thấy một con ốc sên đang cật lực bò, từ điểm xuất phát là biệt thự, nó bò đến chỗ chủ nhân của mình trên giường, sau đó bò tiếp về phía mặt.

Nó cố gắng bò trong nửa giờ, và cuối cùng đã đến đích - dưới mũi chủ nhân.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt to lớn trước mặt, Nguyễn Mông nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục bò lên. Mục tiêu trước hết là phần mũi, đây là nơi bị thương nặng nhất và dễ cho cậu. Cậu có thể nghỉ ngơi một lát sau khi bò, phần còn lại hầu như đều hơi nghiêng nên sẽ không thể dừng lại nghỉ ngợi.

Sau đó vài phút, biệt thự đã bò đến đầu mũi của Khương Cung, không có thời gian để nghỉ ngơi, cậu cố gắng tiết ra dịch nhờn, bắt đầu bôi dịch lên mặt Khương Cung.

Nhiệt độ cơ thể ốc sên thấp, toàn thân lành lạnh. Khương Cung ngũ quan nhạy cảm, cảm giác được có gì đó lành lạnh bò qua bò lại ngay mũi hắn.

Hắn cứ nghĩ là có sâu, hoảng hốt mở mắt, định bắt con sâu thì lại thấy một con ốc sên trắng đang nhìn hắn.

Con ốc sên quậy phá này!

Khương Cung: “……”

Nguyễn Mông: “……”

Không phải, anh nghe tôi giải thích, hai cái râu của ốc sên run run.

Khương Cung gỡ con ốc sên trên mũi xuống, vuốt ve nó, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Mi là đang trả thù ta đấy à”

Hả???

“Trả thù ta nhìn lén mi đi WC, cho nên nửa đêm bò lên mặt ta, muốn ị lên mặt ta sao?” Dứt lời, Nguyễn Mông sờ sờ lên cái lỗ nhỏ trên người ốc sên.

Anh đừng có sờ loạn a, anh biết đó là bộ phận gì không hả, một cảm giác tê dại truyền khắp người, Nguyễn Mông mẫn cảm run run.

Khương Cung, cái năng lực tưởng tượng này của anh không đi làm biên kịch thật là uổng phí!

Còn có, anh có thể hay không đừng nhắc lại cái vấn đề đi WC này không?!