Chương 3

Cố Chiêu lật rất nhanh, chủ yếu chỉ để xem những nội dung có liên quan đến vai phụ là mình, bởi vì theo như sách viết, tình cảm mà nữ chính dành cho tiểu thúc là hắn biểu hiện ra có chút khác thường so với người khác, với người khác là hận, còn đối với hắn ngoài hận ra còn mang theo chút kiêng kị, hắn không hiểu được sự kiêng kị này từ đâu mà đến.

Kết quả, sau khi đọc được một nửa, hắn đã nhìn thấy kết cục của vai phụ tiểu thúc. Phế vật Cố Chiêu vẫn luôn hút máu người Cố gia này ấy vậy mà lại dính vào cờ bạc, trong một lần phát sinh xung đột với tay đấm của sòng bạc đã bị người ta lỡ tay đánh chết. Xem đến đoạn này, Cố Chiêu đờ ra. Vào thời điểm đó nam chính đã dẫn theo nữ chính Cố Trân đến kinh thành đi thi, hơn nữa còn thi đậu tiến sĩ, ngoài ra dưới sự dẫn dắt của nữ chính còn kết bạn với một nhân vật rất quan trọng trong tương lai, thế tử của Vĩnh Ninh Hầu.

Khi nghe tin Cố Chiêu đã chết, nam chính còn tiếc hận vài câu, nữ chính thì lại lập tức tỏ ra trào phúng, sau đó lại càng trở nên thân thiết với Vĩnh Ninh Hầu phủ hơn. Nam chính cũng thông qua thế tử của Vĩnh Ninh Hầu mà kết bạn với hoàng đế tương lai, từ đây mở ra con đường đi đến vị trí quyền thần của mình.

Mà những người Cố gia đã từng đối xử khắt khe với Cố Trân thì bị lưu lại thôn Thủy Vân sống những ngày tháng nghèo khổ. Thôn dân của thôn Thủy Vân nhờ có nam chính mà được hưởng lợi không ít, thế nhưng lại không có ai dám thay Cố gia lên tiếng, chỉ sợ chọc phu nhân tiến sĩ không vui.

Đối với việc Vĩnh Ninh Hầu phủ xuất hiện ở trong sách, Cố Chiêu cảm thấy rất kỳ quái. Cũng vì Cố Trân nói với nam chính rằng thế tử Vĩnh Ninh Hầu là nhân vật trong tương lai có thể ảnh hưởng tới hoàng đế cho nên kết giao với hắn sẽ cực kỳ có lợi với con đường làm quan của chính mình, vì chuyện này mà nam chính xảy ra chút tranh cãi với Cố Trân, hắn xem thường việc leo lên quyền quý, chỉ hy vọng đường đường chính chính làm quan.

Cố Chiêu tiếp tục lật xem, phát hiện cho dù nam chính có phản đối thì Cố Trân vẫn tìm đủ mọi cách để tạo quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phủ. Người đầu tiên nàng tìm tới ấy vậy mà lại là thϊếp thất của Vĩnh Ninh Hầu. Tiếp theo đó nam chính lại tình cờ gặp gỡ thế tử, sau khi ngẫu nhiên gặp mặt, nam chính phát hiện ra mình không nên xem mặt mà bắt hình dong chủ quan đánh giá người khác, thế tử Vĩnh Ninh Hầu không giống với những con cháu nhà quyền quý khác cho nên đã kết giao với hắn.

Cố Chiêu nghĩ, hẳn là chuyện này có nữ chính ở đằng sau thúc đẩy. Có thể khiến một người đường đường là thế tử nghe the lời nói của nàng mà làm việc, vị thϊếp thất của Vĩnh Ninh Hầu phủ kia có năng lực lớn như vậy sao? Lại xem tiếp về Vĩnh Ninh Hầu phủ này, chẳng bao lâu sau Hầu phu nhân chết bệnh, Vĩnh Ninh Hầu không lấy thêm vợ, người thϊếp thất kia cùng với đứa con thứ do nàng sinh ra tiếp tục ở hậu viện sống những ngày tháng thành thật cẩn trọng, cũng không hành sự bừa bãi như những người khác. Người con thứ do nàng sinh ra kia cũng sống tầm thường cả đời, thường xuyên bị nàng dạy dỗ rằng chủ nhân tương lai của Hầu phủ là thế tử, đừng mơ tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình, cũng vì điều này mà vị thϊếp thất kia rất được tôn kính, được không ít quý phu nhân trong kinh thành tôn sùng, cho rằng người làm thϊếp thì nên biết an phận thủ thường giống như nàng vậy.

Theo như trong sách, nữ chính thường xuyên có qua lại với vị thϊếp thất này, Cố Chiêu cứ cảm thấy chỗ này có hơi cổ quái, tựa như giữa hai người có một giao dịch ngầm nào đó.

Chờ đến khi hắn đem toàn bộ tình tiết trong truyện tóm tắt lại thì mặt trời cũng đã xuống núi, Cố Chiêu bóp bóp huyệt thái dương, đọc xong cái này cũng khiến hắn đủ mệt.

Sau khi đem quyển “Tiểu kiều thê” cất vào không gian, Cố Chiêu sắp xếp lại những quyển tiểu thuyết mà mình bới ra thì phát hiện trong số này vậy mà còn một quyển khác cũng có cùng tác giả với quyển “Tiểu kiều thê” kia. Cố Chiêu vội vàng lấy ra lật xem, kinh ngạc phát hiện quyển này không viết về tiểu kiều thê nữa mà trực tiếp viết tình yêu nam nam luôn, cũng vừa hay nam chính trong đó lại chính là vai phụ trong “Tiểu kiều thê”, đương nhiên vai phụ này không liên quan gì đến Cố Chiêu mà chính là vị thế tử của phủ Vĩnh Ninh Hầu kia.

Cằm Cố Chiêu suýt chút nữa rơi xuống đất, người cùng thế tử dây dưa bên nhau không phải ai khác mà chính là vị hoàng đế tương lại trong “Tiểu kiều thê”. Cho nên có thể nói, thế giới mà hắn xuyên vào không chỉ của một mà là hai quyển sách.

Cố Chiêu cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại chút, trong nhất thời có hơi không tiêu hóa được, chỉ một quyển tiểu kiều thê đã khiến hắn đọc đến chóng mặt nhức đầu rồi, quyển thứ hai chắc để đó từ từ coi sau thôi, có lẽ trong quyển này căn bản không có chuyện gì liên quan đến hắn.

Thôi cứ vứt đấy, từ từ tính sau.

“Tiểu thúc, nãi gọi ra ăn cơm tối.”

Cố Dao gọi Cố Chiêu từ trong thế giới tiểu thuyết trở về, hắn trợn mắt nhìn chất nữ Cố Dao, nghĩ đến kết cục của nàng ở trong sách thì sinh ra lòng thương tiếc, đứng dậy gật đầu nói: “Đi thôi.”

Cơm tối cũng không khác gì mấy với cơm trưa, hai mẹ con Cố Trân cùng Liễu thị cũng không ra ngoài mà là bưng vào phòng ăn, tuy rằng lão thái thái không vui khi thấy Liễu thị làm ra vẻ như vậy nhưng cũng không nói gì, các nam nhân trong nhà đã mệt mỏi cả ngày rồi, giờ ăn cơm mới là việc quan trọng nhất.

Hai đứa cháu gái Cố Dao cùng Chiêu Đệ chịu ảnh hưởng từ Liễu thị rất sâu, đều âm thầm rúc vào trong góc, không dám lớn tiếng nói chuyện, trông các nàng như thế khiến người ta chẳng thể nào mà thích nổi, cũng chẳng trách vì sao Cố Chiêu lại thân cận với Cố Dao hơn. Mà trưởng nữ Cố Trân nhà nhị thúc này thì lúc nào cũng muốn so bì hơn thua với Cố Dao và người tiểu thúc là hắn, hiện tại có thêm ký ức của một đời, cho dù không bị ảnh hưởng bởi nội dung trong tiểu thuyết thì Cố Chiêu cũng chẳng thể nào sinh ra hảo cảm với nàng được.

Đối với việc bản thân mình và tất cả mọi người trong Cố gia đều là nhân vật trong tiểu thuyết, thế giới bọn họ đang sống chỉ là thế giới trong một quyển sách, Cố Chiêu tiếp nhận một cách rất bình thản, dù sao cũng đã từng sống ở mạt thế, chẳng lẽ hoàn cảnh sống ở nơi này còn có thể kém hơn so với mạt thế hay sao?

Không, nhìn cảnh non xanh nước biếc và không khí trong lành, chỉ cần không xảy ra thiên tai nhân họa gì là có thể lấp đầy bụng, Cố Chiêu đã cảm thấy cảm kích và quý trọng vạn phần rồi, đã vậy còn không phải đối mặt với tang thi và dị thú nguy hiểm nữa chứ. Cho nên, có phải là thế giới trong sách hay không thì có quan trọng gì đâu, cha mẹ và cháu trai cháu gái hắn đều là người sống sờ sờ kia mà.

Cố Chiêu cần phải nghĩ lại xem tiếp theo phải đi như thế nào. Trước mắt Cố Trân kia đã trọng sinh, ở trong mắt nàng cha mẹ nàng, cũng chính là nhị ca nhị tẩu của Cố Chiêu, đều là người thành thật, bị tiểu thúc là hắn đây bám vào hút máu. Cũng vì mẹ nàng không sinh được con trai nên ở Cố gia mới không được lão thái thái và lão gia tử yêu thích, cái thai mà Liễu thị đang mang lúc này thực ra chính là nữ nhi, mãi đến khi mang thai lần thứ năm Liễu thị mới sinh được một nhi tử.

Cố Trân không muốn cha mẹ nàng bị hút máu, bị bắt nạt, cũng không muốn sau này khi đã phát đạt rồi còn bị một đám người của Cố gia bám vào cho nên tiếp theo đó nàng phải nghĩ cách để phân gia. Phân gia rồi bọn họ có thể sống những ngày tháng tốt lành, cũng nhân cơ hội này định ra việc hôn nhân với Tống Trạch.

Thực ra lý do chính khiến Cố Dao cùng Tống Trạch xem mắt kết hôn là vì có Cố Chiêu dẫn mối. Tống Trạch và Cố Chiêu học cùng một học đường, hai người bọn họ lại cùng thôn, cho dù trong nhà chỉ còn một quả phụ, gia cảnh lại kém hơn Cố gia rất nhiều nhưng Cố Chiêu lại thật tình bội phục Tống Trạch, cho rằng hắn nhất định có tiền đồ hơn mình cho nên mới muốn mai mối cháu gái mà mình coi trọng nhất cho Tống Trạch. Chỉ là hai lão và người cha ruột là Cố Đại Ngưu vẫn còn hơi do dự, bời vì với điều kiện của Cố gia và Cố Dao thì nàng hoàn toàn có thể gả vào một hộ nhà giàu nào đó.

Có thể nói, nếu như không có người trọng sinh là Cố Trân làm loạn, nhờ Cố Chiêu tác hợp mới có được việc hôn nhân này, trong tương lai nếu như Tống Trạch và Cố Dao phát đạt cũng sẽ không quên tiểu thúc là Cố Chiêu, cho dù Cố Chiêu có là một phế vật không có bản lĩnh thì cuộc sống cũng sẽ không quá kém.

Nhưng bọn họ sống tốt không phải là điều mà Cố Trân muốn nhìn thấy, có điều, nàng càng không muốn thấy thì Cố Chiêu lại càng muốn sống tốt hơn, còn nữa, việc giữa nàng và Tống Trạch, hắn thật sự sẽ để cho nàng được như nguyện sao?

Bất kể là tiếp xúc hàng ngày hay biểu hiện ở trong sách thì Tống Trạch đều ngay thẳng hơn so với người không từ thủ đoạn, lòng dạ ác độc như Cố Trân. Hắn cần cù thận trọng, thật sự muốn làm một vị quan tốt. Nhưng Cố Chiêu nghi ngờ, sau khi bị Cố Trân xen vào, thật sự Tống Trạch có thể trở thành thủ phụ trọng thần tay cầm quyền to, luôn được hoàng đế tín nhiệm như ở đời trước hay sao?

Trong trí nhớ của Cố Trân, Tống Trạch có ba lần lên voi xuống chó, vào lúc khó khăn nhất hắn đã cùng với Cố Dao nâng đỡ nhau vượt qua, nhưng sau khi Cố Trân đoạt được đường tỷ phu, nàng đã lợi dụng chuyện mình có thể biết trước tương lai để giúp Tống Trạch né qua những cái bẫy rập đó. Hơn nữa, sau khi kết giao với thế tử của Vĩnh Ninh Hầu, những khó khắn trắc trở trên con đường làm quan của hắn trở nên cực nhỏ, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng, làm như vậy thật sự tốt sao?

Cố Chiêu không biết có nên kiên trì tác hợp cho Tống Trạch và cháu gái Cố Dao của mình như cũ hay không, hay là mặc kệ Cố Trân muốn làm gì thì làm, bởi vì nếu như Cố Trân không thành công thì nhất định vẫn sẽ không ngừng lăn lộn. Tống Trạch chính là con đường duy nhất mà nàng biết và có khả năng tiếp xúc được có thể đưa nàng bay lên, hơn nữa tương lai sau này tươi sáng như vậy, sao Cố Trân có thể từ bỏ. Một khi để nàng đạt được mục đích, Cố Dao và người của Cố gia đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, sau này còn có thể sống yên được sao?

Bên kia, sau khi ngủ một giấc dậy, Cố Trân kinh hỉ phát hiện quả nhiên là mình đã trọng sinh, trọng sinh về thân thể trẻ tuổi của mình năm 14 tuổi, khi tất thảy bi kịch còn chưa bắt đầu, ngay cả việc hôn nhân của Cố Dao và Tống Trạch cũng chưa được định ra. Nghĩ đến cảnh nàng lưu lạc đầu đường, nghe người ta nói đến thủ phụ và thủ phụ phu nhân về quê tế tổ, khi đó trong lòng Cố Trân đố kỵ muốn nhỏ máu.

Nữ nhân Cố Dao dối trá này, dựa vào đâu mà có thể hưởng thụ vinh quang và địa vị lớn như vậy? Một đời này, nàng nhất định phải vạch trần bộ mặt thật dối trá của Cố Dao, khiến những người ở Cố gia đã từng bắt nạt coi thường một nhà bọn họ phải nếm trải hết thảy những cực khổ mà nàng từng phải chịu, nếu không nàng không thể nuốt trôi cơn tức này.

Cũng vì mẹ nàng mà ba nữ nhi phải chịu liên lụy, cái thai đang mang này lại là nữ khiến địa vị của nhà bọn họ rơi vào tầng chót nhất ở Cố gia. Đều là cháu gái của Cố gia, dựa vào đâu mà Cố Dao có thể sống tự tại như thế, còn có Cố Chiêu, cầm tiền mà cả nhà kiếm được ra ngoài tiêu xài sung sướиɠ. Nàng không cho phép, những người này nợ Cố Trân nàng, nàng phải lấy lại tất thảy.

Nhất định nàng phải thuyết phục cha mẹ phân gia, phải thoát ra khỏi cái vũng bùn Cố gia này, sau đó định ra việc hôn nhân với Tống Trạch, cuộc sống vinh quang sau này Cố gia đừng hòng mơ tưởng dính được vào, giống đời trước của nàng, khi Cố gia có được vinh quang thì nàng được hưởng chỗ tốt gì chứ? Có ai vớt nàng từ vũng bùn ra không? Không có!

Nghĩ đến kết cục thê thảm của nàng ở đời trước, Cố Trân hận, lúc này đây nhất định nàng phải trở thành người nổi bật nhất, khiến tất cả mọi người phải ngước nhìn nàng.

Cũng cùng là cháu gái Cố gia, dựa vào đâu mà nói nàng không xứng với thủ phụ đại thần tương lai như Tống Trạch, huống chi có được ký ức của đời trước, những gì nàng có thể trợ giúp Tống Trạch nhiều hơn nhiều so với Cố Dao, nàng mới là người phù hợp với Tống Trạch nhất.

Nghĩ đến cảnh có thể trở thành thủ phụ phu nhân, Cố Trân không khỏi si mê, biểu tình kia kết hợp với thuốc cầm máu bôi trên đầu khiến cả khuôn mặt nàng thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị khiến cho Chiêu Đệ tiến vào đưa cơm tối phải hoảng sợ.

“Nhị tỷ?”

“Cái gì?” - Cố Trân tức giận trừng mắt nhìn Cố Chiêu Đệ một cái.

Cho dù là tỷ tỷ ruột, Cố Chiêu Đệ vẫn hơi sợ người nhị tỷ này, nhanh chóng trả lời: “Tỷ, ta đến đưa cơm tối.”

“Để đó đi, ta dậy ăn luôn đây.” - Nàng phải cố gắng ăn cơm dưỡng tốt thân mình mới có thể chiến đấu với kẻ địch.