Chương 18: Công ty của Cố ba ba

Ba dấu hỏi?

Cái này là cái gì? ?

[Ký chủ, đây là thẻ nhân vật bí mật, chứng tỏ người này có liên quan đến cốt truyện ẩn]

Lại ẩn cốt truyện à?

Phần thưởng quyền tác giả mà cậu nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ "Bảo vật gia truyền nhà họ Cố” lần trước vẫn chưa được sử dụng.

Cố Đường vô thức chạm vào quả hồ lô ngọc nhỏ màu trắng của mình.

Lúc này, một người mặc bộ đồ đen đi tới, đứng trước mặt ông lão nói: "La tiên sinh, cuối cùng tôi cũng gặp được ông, bản hợp đồng này...”

"Tôi không ký với anh! Tôi không bán! Nhất quyết là không bán!”

Ông lão ngắt lời bên kia, khởi động xe lăn điện bước đi.

Người mặc đồ đen ngăn cản ông ấy với thái độ rất chân thành: "Xin hãy suy nghĩ kỹ hơn, nhà họ Cố của chúng tôi đến đây với sự chân thành. Cố tổng cũng vì mình có con, lại nghĩ đến việc làm từ thiện, nên mới lỗ vốn mua lại, Nếu được người khác mua lại, thì những đứa trẻ đó…”

"Im đi! Không ai trong số các ngươi là doanh nhân tốt cả!”

Ông lão gầm lên giận dữ.

Nghe được hai người nói chuyện, Cố Đường và Cố Khởi Niên nhìn nhau.

Cố thị?

Cố tổng?

Cố Đường nghĩ: Đấy chẳng phải công ty của Cố ba ba sao?

Cố Khởi Niên tự hỏi: Cố Quyền lại muốn làm gì?

Hai người đều có thắc mắc nhưng không ai nói ra.

Cố Đường cảm thấy Bánh bao sữa chỉ mới 5 tuổi, cho nên không hiểu được nhiều như vậy, Cố thiếu gia cũng cảm thấy mình không thể giải thích Bánh bao sữa hiểu rõ được.

Ánh mắt của cả hai ngắn ngủi nhìn nhau rồi bất chợt đảo sang phía khác.

Ông lão đã khởi động xe lăn rời đi, người đồ đen đuổi theo, vừa đuổi vừa thuyết phục ông lão bán thứ gì đó cho nhà họ Cố.

Nhưng vì xa quá nên hai cậu bé không nghe rõ được.

Cố Đường chỉ có thể tạm thời từ bỏ, để tâm trí mình trở lại ngây thơ đúng với đứa trẻ năm tuổi rưỡi.

Khi quay sang, cậu thấy Cố thiếu gia đang đứng sững một chỗ.

Cố Đường khua tay trước mặt cậu ta, rồi kêu: "Niên Niên?”

Cố Khởi Niên nhẹ giọng đáp: "Ừm.”

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng cậu ấy chưa từng nhìn thấy ông lão này bao giờ, nhưng cậu ấy lại cảm thấy ông ta trông quen quen...

Nhìn thấy đối phương tỉnh táo lại, Cố Đường vô tình cười một tiếng, giống như một đóa hoa hướng dương nhỏ thiếu răng.

"Niên Niên, tớ vẫn muốn ăn kẹo!”

Cố Khởi Niên: "...”

"Không được.”

Cố thiếu gia kiên quyết từ chối, không hề mềm lòng khi nhìn thấy sắc mặt ủ rũ của Cố Đường.

Như vậy cũng tốt.

Việc Bánh bao sữa cười quá đáng yêu cũng là một chuyện nguy hiểm.

Nếu chẳng may cậu ấy bị bắt cóc thì sao?

Ngày hôm sau, lớp hướng dương phát động phong trào “Tiểu thiên sứ hỗ trợ”, để giúp đỡ các em nhỏ mồ côi và nuôi dưỡng tình yêu thương và trách nhiệm xã hội.

Cô giáo yêu cầu các em bày tỏ ý kiến

về cách gửi gắm tình yêu thương đến các em ở trại trẻ mồ côi.

Tưởng Y Y giơ tay nói: "Mua kẹo!’

Cố Đường lắc đầu: "Không được, ăn nhiều sẽ gãy răng.”

Cậu cười toe toét và cho Tưởng Y Y thấy rằng một nửa cánh cửa nhỏ của cậu đã bị mất.

Tưởng Y Y sợ đến mức cũng che miệng lại.

Cô bé cũng thích ăn đồ ngọt, liệu cô có bị gãy răng không?

Con gái mà bị gãy răng thì xấu lắm.