Quyển 2 - Chương 8: Rắc rối ở trường học

Trong bốn người con của nhà họ Văn, chỉ có đứa con trai út là còn đang đi học, ba anh em còn lại đều đã có sự nghiệp thành công, cũng không thường xuyên về nhà.

Chuyện xảy ra trong gia đình còn chưa công khai ra bên ngoài, ngay cả người trong nhà cũng chưa hiểu rõ hết, chỉ biết là đứa nhỏ bị ôm nhầm, hiện tại phải đổi về.

Tình huống cụ thể phải đợi đến khi quay về nhà cũ vào cuối tuần mới biết rõ được.

Chử Sở ngủ rất trầm, cảm giác bên cạnh bị lún xuống, tay chân tự nhiên quấn lấy người Văn Việt Lâm, hai chân trắng nõn gác lên trên người hắn, hoa huyệt sưng tấy bị ma sát khiến cậu nhíu mày lầm bầm hai tiếng.

….………

“Anh hai, em muốn đi học.” Chử Sở nằm ở trên giường chọc chọc vào cánh tay của Văn Việt Lâm.

Từ sáng sớm hệ thống đã phát báo thức trong đầu của cậu, sợ cậu không dậy đi học.

Văn Việt Lâm mở to hai mắt ra, hắn nhíu nhíu mày, mất mấy giây mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Lại đây.”

Chử Sở đã mặc quần áo chỉnh tề, tiến đến ngã sấp vào ngực hắn, thúc giục: “Em sắp muộn rồi, anh hai nhanh lên.”

Văn Việt Lâm thở dài nhận mệnh, nuôi một đứa nhỏ thật phiền toái.

Chử Sở, người bị hắn cho là phiền phức ngẩng đầu lên ở cằm hắn hôn một cái, thành công bắt được một người cam tâm tình nguyện làm tài xế.

“Anh hai, em đi học đây, buổi tối nhớ đến đón em.” Cằm cậu khoát lên cửa kính xe vẫy vẫy tay với người đàn ông, đôi mắt to chớp chớp nhìn hắn.

“Được.”

Chử Sở còn chưa ngủ đủ, cậu có dáng vẻ ưa nhìn, gia thế lại tốt, bình thường cũng được coi là một nhân vật nổi tiếng ở trong trường.

Nhưng giờ lại khác, những ánh mắt hâm mộ xung quanh phần lớn chuyển thành khinh thường, giọng nói thầm thì của tốp năm tốp ba người vang lên.

“Nghe gì chưa? Văn Sở không phải con trai nhà họ Văn, lúc trước là bị bế nhầm về, trùng hợp nhất là Chu Lộ người cùng ngành với cậu ta mới chính là thiếu gia thật sự của nhà họ Văn.”

“Nghe nói ngay cả tên cũng đã đi sửa luôn rồi, bây giờ không thể gọi Văn Sở nữa mà phải đổi thành Chử Sở, chỉ là không biết cậu ta thế nào mà không cảm thấy xấu hổ, chiếm lấy thân phận của người khác nhiều năm như vậy.”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu tôi mà là Văn Lộ, phỏng chừng sẽ hận chết cậu ta đi, tôi còn nghe nói cậu ta ở lại nhà họ Văn không muốn rời đi kìa.”

“Thật không biết xấu hổ, cậu ta dựa vào cái gì mà ở lại Văn gia a.”

“Có trò hay để xem rồi.”

Bọn họ hoàn toàn không có ý tứ trốn tránh Chử Sở, lời nói sắc bén đem Chử Sở đạp xuống, sắc mặt cậu không khỏi trầm xuống.

[Thật phiền.]

Hệ thống cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể giả chết không nói lời nào.

Có người mắng cậu, mông bị đánh đến bây giờ vẫn còn đau, hơn nữa hoa huyệt còn sưng tấy, Chử Sở hấp háy cái mũi, nháy mắt cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

[Đã nói đừng đi học rồi mà.]

[Không thể.] Hệ thống vẫn như trước không đồng ý.

Chử Sở chỉ có thể từ bỏ [Ừm.]

Trường học quá lớn, cậu gần như dùng hết sức mới đến được lớp học, cậu không ở kí túc xá, ở trường học cũng không có bạn bè gì, đành một mình ngồi vào một góc của lớp học.

[Phát hiện nhân vật chính số ba.] Hệ thống dừng lại một chút: [Văn Lộ cũng ở đó.]

Chử Sở ngơ ngác nhìn qua, liền đối diện với một đôi mắt lãnh đạm sau lớp mắt kính, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại nho nhã lễ độ.

Người trên bục giảng tựa hồ không có hứng thú gì với cậu, thản nhiên liếc mắt một cái liền dời ánh mắt.

Chử Sở lại nhìn về phía Văn Lộ, nhà họ Văn từ trước đến nay đều là đối tượng nịnh bợ lấy lòng của mọi người.

Văn Lộ như ngôi sao nổi tiếng ngồi ở hàng đầu tiên, dùng một ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Văn Tư Niên, cất giọng không lớn không nhỏ lại có thể làm tất cả mọi người trong phòng nghe thấy nói: “Anh ba, mẹ kêu anh cuối tuần quay về nhà.”

Chung quanh nháy mắt bộc phát một trận xao động, tất cả mọi người đều chụm đầu ghé tai nói cái gì đó, sau đó ánh mắt rơi trên người Chử Sở tăng lên.

Có thương hại đồng tình, cũng có vui sướиɠ khi nhìn thấy người khác gặp họa.

Văn Tư Niên xốc sách vở gõ lên bục giảng, đợi đến khi mọi người yên lặng mới nhìn về phái Văn Lộ, giọng nói cùng vẻ mặt không chút thay đổi: “Ở trường gọi là thầy.”

Phản ứng có chút lạnh lùng, nụ cười trên mặt Văn Lộ cứng lại, Văn Tư Niên không nhìn cậu nữa, mở PPT ra bắt đầu lên lớp.

Chử Sở nghe không hiểu, nhìn thẳng vào sách giáo khoa suýt nữa ngủ thϊếp đi, nhưng theo góc độ của Văn Tư Niên, cậu giống như một con nai con đáng thương ủ rũ cúi đầu,

Chống đỡ đến hết khóa học, Chử Sở lau khóe miệng, xác nhận không chảy nước miếng mới nhẹ nhàng thở ra.

Hệ thống:… Đúng là kiểu người không học vấn không nghề nghiệp mà.

Văn Tư Niên trên bục giảng cũng có ý kiến như vậy: “Những bạn ngủ quên, sau khi hết tiết đến văn phòng gặp tôi.”

Anh ta không nói rõ họ tên, nhưng lại khiến Chử Sở dựng hết cả tóc gáy, vô thức ngẩng đầu nhìn anh ta, xác nhận anh ta không phải đang nói chuyện với cậu liền nhẹ nhàng thở ra.

Dây đeo kính màu vàng phản chiếu thoạt nhìn có chút nguy hiểm, Văn Tư Niên lại nói tiếp: “Nếu không tới, năm sau học lại.”

Chử Sở:!

[Học lại không phải so với đi gặp Văn Tư Niên tốt hơn à?]

Hệ thống tựa hồ rất để ý đến việc học tập của cậu, lạnh lùng phun ra hai chữ: [Không thể.]

Chử Sở rụt cổ hạ đầu, bộ dạng vừa ủy khuất lại vừa tội nghiệp.