Chương 30

Ảnh Thanh: “Tra thì có thể tra được, nhưng kỳ quái chính là có rất nhiều người cũng không biết chuyện mười mấy năm trước của nàng ta, chỉ biết nàng ta là hoa khôi, nhưng chuyện trong thời gian làm hoa khôi cũng không có nhiều.”

Ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Bùi Hoằng trầm một cái: “Sau năm năm đó, có thể tra được nàng ta làm gì không?”

Ảnh Thanh lắc đầu: “Không thu hoạch được gì, từ mười mấy năm trước nàng ta được chuộc, đi theo Hề đại nhân, vẫn đàng hoàng ở cái viện kia, bình thường cũng không ra phủ. Chỉ trừ mười lăm mỗi tháng sẽ đi chùa Khúc Phong ngoài thành thắp hương cầu phúc ra, đúng là không tra được.”

Ánh mắt Bùi Hoằng càng thêm lạnh: “Tiếp tục đi thăm dò, hai người Ngụy di nương và Vu Dung Lang, không phải ai trước đó cũng rất sạch sẽ sao, nhưng kết quả thế nào? Nàng ta có thể có liên quan đến hai người này, sao có thể vô tội được?”

Y luôn cảm thấy Ngũ hoàng tử biết gì đó, Hề Văn Ký và Đoạn thị này nhất định có vấn đề.

Ảnh Thanh cũng nghe ra thâm ý, sau khi suy nghĩ thì không nhịn được run lên, bỗng trong đầu thoáng qua cái gì, “Chủ tử, thuộc hạ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc đi tra Hề Văn Ký này, có không ít đại thần đề nghị để cho Hề Văn Ký tiếp nhận chức vị Hộ bộ Thượng thư. Cái này… có liên quan không?”

Vốn cũng không định tra những thứ này, nhưng hôm nay Ngũ hoàng tử lại bảo bọn họ nhìn chằm chằm Hề Văn Ký.

Trịnh thượng thư chết, Hề Văn Ký lên làm thượng thư… liên hệ những thứ này với nhau, sao hắn ta cứ có cảm giác sợ hãi chứ.

Mặt mũi Bùi Hoằng trầm xuống: “Đi thăm dò, phái nhiều người tra là được. Còn về chùa Khúc Phong kia, cũng nghĩ cách tra một chút, chùa Khúc Phong không gần hoàng thành, nàng ta không đến những chùa miếu hương khói thịnh vượng ở gần mà đến chỗ này, sợ là cũng có vấn đề.”

Ảnh Thanh càng nghĩ biểu tình càng thêm nghiêm trọng, lập tức lĩnh mệnh đi thăm dò.

Mà bên Thủy Lâm Uyển của Vũ thị, Vũ thị bị Trấn Quốc Công vắng vẻ, dẫn Bùi Trạch cũng bị mắng trở lại uyển tử, tâm tình liền không tốt lắm.

Sau khi Bùi Trạch biết tất cả mọi chuyện thì mắng Tạ Ngạn Phỉ: “Không phải Ngũ hoàng tử cố ý muốn giúp tên mù kia chứ?”

“Ngươi nhỏ tiếng một chút.” Vũ thị giơ tay lên, để cho ma ma tâm phúc ra bên ngoài trông nom.

Bùi Trạch tức giận ngồi ở chỗ đó, lau mặt một cái, mắng xong mà trong lòng vẫn không thoải mái: “Nương, rốt cuộc Ngũ hoàng tử có chuyện gì xảy ra vậy? Đang êm đẹp tại sao hắn phải đắc tội Vu tướng gia? Đó là cậu ruột hắn, hắn không giúp Vu lão nhị, lại còn truyền ra ngoài, ngươi không biết bây giờ trên phố đều truyền đến điên rồi, có đủ loại phiên bản, càng không nghĩ ra làm sao Vu lão nhị sẽ cùng… một bà thím trung niên. Mặc dù nghe nói Ngụy di nương kia rất có sắc đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là một…”

Bùi Trạch nói có chút thô tục, nhưng Vũ thị vẫn nuốt những lời khó nghe đó xuống.

Sắc mặt Vũ thị cũng không dễ nhìn: “Ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Cái này cũng tà môn, Ngũ hoàng tử không nghĩ cho người trong nhà mà còn nói ra bên ngoài, nhưng mặc kệ hắn muốn làm cái gì, hôm nay hắn ở trong phủ, cha ngươi ở bên ngoài bị Vu tướng gia tức giận, toàn bộ đều dồn lên đầu ta.”

Ba ta tức chết, Ngũ hoàng tử tới tìm bà ta đầu tiên, nếu bà ta sớm biết chắc chắn sẽ không đáp ứng, nhưng vấn đề là bà ta không biết, cho nên… cục tức này chỉ có thể nhịn.

Nhưng cứ thế mãi lão gia cũng sẽ không để yên, nếu ở lâu, cảm tình trước kia với gã có sâu hơn cũng mất, ngược lại sẽ thiên vị kẻ ở Thanh Trúc Uyển kia.

Vũ thị nắm khăn tay, bà ta tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.

Bùi Trạch vẫn còn đang nói nhỏ, Vũ thị nghe thì rất phiền não: “Được rồi, chuyện này nương sẽ nghĩ biện pháp, nếu Vương gia đã vào ở, nghĩ cách để cho hắn rời đi là được.”

“Nhưng nào có dễ dàng như vậy?” Trong lòng Bùi Trạch cũng có chút oán niệm, nương gã không có chuyện gì lại cho Ngũ hoàng tử vào phủ làm gì? Bây giờ mời thần dễ tiễn thần mới khó.

Vũ thị không nhìn ra oán giận của Bùi Trạch, bà ta chủ động cúi đầu nhìn chuỗi tràng hạt trên cổ tay, nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên: “Hai ngày nay nương sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ mau sớm đuổi Ngũ hoàng tử đi, mấy ngày nay ngươi cũng đừng lắc lư trước mặt cha ngươi, cũng nên biết điều một chút, đừng gây chuyện biết không?”

Bùi Trạch không quan tâm khoát tay, gã chỉ muốn làm Thế tử, những thứ khác không liên quan đến gã, rất nhanh liền rời đi.

Con mình vừa rời đi, Vũ thị suy nghĩ một chút, rất nhanh liền đóng kỹ cửa, tìm một ít đồ đi hỏi người khác.

Tạ Ngạn Phỉ ở chỗ Bùi Hoằng sống cuộc sống thoải mái tự tại hai ngày, nhưng sắp đến ngày thứ ba rồi, tại sao giá trị hảo cảm của Bùi thế tử lại không gia tăng chứ?

Chẳng lẽ… Hắn còn chưa đủ ra sức?

Ngày thứ ba Tạ Ngạn Phỉ tỉnh lại trên giường nhỏ, nhìn vạch đen trên cổ tay, lắc cái tay đầy thịt quyết tâm hôm nay nhất định phải để cho giá trị hảo cảm của Bùi thế tử gia tăng.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt mới ra ngoài, liền thấy Ảnh Thanh đứng chờ cách đó không, thấy hắn đi ra, còn lộ ra một nụ cười cực kì cổ quái: “Vương gia, ngài tỉnh rồi?”

Tạ Ngạn Phỉ nghiêng đầu nhìn cách vách, phát hiện cửa phòng đóng kín.

Ảnh Thanh nhìn ra suy nghĩ của hắn: “Chủ tử ở tiền viện phụng bồi phu nhân.”

“Hở?” Tạ Ngạn Phỉ quay đầu lại, nghe được một câu này, “Phu nhân? Bà ta đến làm gì?”

Chẳng lẽ là rốt cuộc cảm thấy hắn chướng mắt, muốn đuổi hắn ra ngoài?

Ảnh Thanh lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không biết, phu nhân tới hỏi Vương gia tỉnh chưa, sau khi nghe nói Vương gia chưa tỉnh liền nói phải chờ Vương gia, chủ tử chỉ có thể ngồi tiếp trà.”

Tạ Ngạn Phỉ đoán tám chín phần mười là Vũ thị muốn đuổi mình đi, Vu tướng gia không phát tiết được một bụng lửa, chắc chắn đã nghĩ cách dày vò Trấn Quốc Công.

Sợ là Trấn Quốc Công sẽ không cho Vũ thị sắc mặt tốt, nhưng cho dù Vũ thị nói gì, hắn cũng sẽ không ra khỏi phủ.

Hắn vẫn đang chờ tăng giá trị hảo cảm của Bùi thế tử mà.

Lúc Tạ Ngạn Phỉ ngáp dài ngáp ngắn đến tiền viện, một mùi thanh trúc thoang thoảng thổi tới, hắn sờ lỗ mũi một cái, giương mắt liền thấy bàn đá phía trước, có một bóng người thẳng tắp như thân trúc, ngồi đưa lưng về phía hắn, chính là Bùi thế tử, mà đối diện y là Vũ thị.

Vũ thị liếc nhìn Tạ Ngạn Phỉ, đứng dậy cúi người: “Thϊếp thân ra mắt Vương gia.”

Tạ Ngạn Phỉ xua tay ngồi xuống bên cạnh Bùi thế tử: “Phu nhân sao lại tới sớm như vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?” Hắn vừa nói vừa vuốt trán, một dáng vẻ yếu ớt chột dạ.

Nhưng người khác làm ra loại vẻ mặt này là liễu yếu đỡ gió, thể trạng của Tạ Ngạn Phỉ kết hợp với biểu tình kia, khiến vẻ mặt Vũ thị cứng đờ, thiếu chút nữa không nhịn được phát ra tiếng hít khí, bà ta cố nén: “Vâng, là có một số việc. Là như vầy, bây giờ vừa vặn đúng dịp mười lăm, đến ngày cầu phúc cho Thế tử, thϊếp suy nghĩ khoảng thời gian này hình như Vương gia cũng đang gặp phải chút chuyện không tốt, không bằng theo thϊếp đi dâng hương cầu phúc, giải xui. Vừa vặn Thế tử cũng có thể cùng đi giải sầu một chút.”

Tạ Ngạn Phỉ vuốt trán, “Cầu phúc sao? Đúng là gần đây Bổn vương nấm mốc thật, nhưng không khéo rồi, tối hôm qua chắc không đắp kín chăn, sao cổ lại đau thế này, sao đầu lại khó chịu như vậy chứ? Thế tử ngươi hiểu chút dược lý, ngươi sờ xem có phải ta bị sốt rồi không?” Vừa nói, thuận tay nắm tay Bùi thế tử đặt lên trán hắn.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Tạ Ngạn Phỉ sẽ có động tác này, sáng sớm Bùi Hoằng đã nghe thấy tiếng của Vũ thị, đáy lòng đè nén hung ác gần như muốn bộc phát ra, nghe được Tạ Ngạn Phỉ đến mới cảm thấy om sòm và uất ức bốn phía giải tán chút, kết quả giờ phút này lòng bàn tay đột nhiên dán lên một chỗ ấm áp, rùng mình quanh người như biến mất đi, y sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Vương gia… đúng là có chút bị cảm lạnh, nhiệt độ hơi cao.”

Tạ Ngạn Phỉ vô tội nhìn Vũ thị, nháy đôi mắt đen láy, đặc biệt chân thành: “Ai nha, làm sao lại không đúng dịp như vậy? Phu nhân ngươi nhìn này…”

Vũ thị giật khóe miệng một cái, không phải vừa rồi Vương gia tới uy vũ sinh phong mặt đất đều chấn động sao, đột nhiên lúc này ngươi lại nói ngươi bị bệnh không thể đi?

Bà ta cố gắng khuyên, “Xem ra gần đây vận khí của Vương gia đúng là không tốt, mùi mốc trên người, bệnh này càng phải đi thắp hương cầu phúc, nói không chừng sẽ khỏi bệnh thì sao, thϊếp thân biết được một cái chùa hương khói rất nhạy, cũng không xa kinh thành, lúc này đi là vừa vặn. Chùa Khúc Phong kia ở…”

“Bổn vương bị bệnh, đầu thật là đau thật là đau…” Tạ Ngạn Phỉ quyết định mặc kệ Vũ thị nói gì hắn cũng không đi, kết quả là nghe được ba chữ kia, vẻ mặt yếu ớt của hắn ngưng lại một cái, “Chùa Khúc Phong?”

Sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ?

Hắn chớp mắt, trong đầu nhanh chóng thoáng qua cái gì, cuối cùng đã nhớ tới tại sao tên chùa này lại nghe quen như vậy, CMN đây không phải là nơi nữ chính gặp nam chính sao?

Hắn tính toán một chút, đột nhiên ngồi ngay người lại, xích lại gần Vũ thị: “Phu nhân à, sao ta chưa từng nghe nói đến chùa Khúc Phong kia vậy? Hương khói thật linh như vậy sao?”

Vũ thị vừa thấy có cửa liền lập tức bảo đảm: “Đây là đương nhiên, chẳng lẽ thϊếp thân còn có thể lừa gạt Vương gia sao? Nghe nói lần này Hầu phu nhân của Tuyên Bình Hầu phủ cũng đến chùa Khúc Phong cầu phúc, hình như Đỗ tam cô nương cũng đi, nhất định là vô cùng linh.”

Tạ Ngạn Phỉ vốn đang không xác định lắm, bây giờ vừa nghe Đỗ Hương Vũ cũng đi, đoán chừng chắc chính là hôm nay rồi.

Hắn vốn là không muốn đi, nhưng nghĩ lại đi một chuyến cũng không có gì, huống chi, hôm nay chính là ngày thứ ba, nhỡ may giá trị hảo cảm của Bùi thế tử vẫn không lên nổi, vậy hắn thuận tiện đi giúp nữ chính cứu nam chính một cái, nhỡ giá trị hảo cảm của nữ chính tăng lên, chính là gấp đôi, cũng coi là triệt tiêu được.

Huống chi, hắn đang rầu rĩ không tìm được cơ hội, đến lúc đó hắn liền nói mình ở chùa vô tình gặp được một cơ duyên, biết được bí pháp chữa mắt, được đại sư chỉ điểm, trở lại nói cho Bùi thế tử, nói không chừng liền có thể thuyết phục Bùi thế tử chữa mắt.

Vũ thị nhắc tới Đỗ Hương Vũ đương nhiên không có lòng tốt như vậy, bà ta cũng chỉ muốn gia tăng sức thuyết phục Tạ Ngạn Phỉ đi thôi, trước kia nghe nói Ngũ hoàng tử giúp Đỗ tam cô nương, bây giờ Đỗ tam cô nương bị từ hôn, không chừng Ngũ hoàng tử vừa ý Đỗ tam, lúc này mới nhìn biểu huynh Vu Dung Lang không vừa mắt, dứt khoát đại nghĩa diệt thân.

Vũ thị nói xong cũng thấy Ngũ hoàng tử mặt đầy vui mừng: “Ai nha, đột nhiên cảm thấy đầu không đau mắt không hoa nữa rồi, cơ thể đột nhiên tốt như vậy, nếu hương khói linh nghiệm thật… Vậy thì Bổn vương cũng đi tham gia náo nhiệt, liền đi chuyến này đi.”

Ảnh Thanh: “…” Vương gia vừa nói nhức đầu là ai ? Chủ tử cũng đã phối hợp với ngươi, ngươi nói thay đổi liền thay đổi ngay, còn khó đoán hơn cả ngày tháng sáu.

Sau khi Tạ Ngạn Phỉ và Vũ thị bàn bạc xong, Vũ thị rất sợ hắn đổi ý, lập tức liền nói cho người chuẩn bị, chờ một chút rồi lên đường, đồ ăn sáng cũng dùng ở trên xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi Thanh Trúc Uyển.

Bùi Hoằng ngồi ở chỗ đó, híp mắt nghe sau khi Vũ thị rời đi, Ngũ hoàng tử vui thích nhỏ giọng hừ hừ, như có điều suy nghĩ.