Chương 31

Tạ Ngạn Phỉ và Bùi Hoằng không cần đợi bao lâu, Vũ thị đã chuẩn bị xong tất cả, thậm chí còn để cho quản gia cho xe ngựa trực tiếp chạy tới trước Thanh Trúc Uyển, để cho hai người lên xe ngựa.

Lần này Vũ thị chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, hai người Tạ Ngạn Phỉ một chiếc, nữ quyến một chiếc.

Nếu Vũ thị đã chủ động nói đi dâng hương, chỉ một mình bà ta đi thì không ổn, cho nên bà ta dẫn theo hai vị di nương trong phủ, Triệu di nương và Lâm di nương, cùng với thứ nữ Bùi tam cô nương Bùi Tư Du, Bùi tứ cô nương Bùi Tư Thục.

Đoàn người từ Trấn Quốc Công phủ lên đường, một đường đi ra ngoài thành, đi theo có quản gia Trấn Quốc Công phủ cùng với mấy gia đinh thân thủ cực tốt.

Một đường thuận lợi ra phủ, chạy gần một giờ, cuối cùng đã tới chùa Khúc Phong.

Dọc theo đường này Tạ Ngạn Phỉ cũng không nhàn rỗi, Vũ thị vì lấy lòng Tạ Ngạn Phỉ mà chuẩn bị không ít thức ăn, hắn ăn no liền đánh một giấc, khi tỉnh lại mở mắt ra xoa xoa, xoay mình mới nhớ tới nơi này không phải giường lớn trong phủ, thiếu chút nữa té xuống, lại được người nắm lấy bả vai, đẩy về ngồi vững vàng.

Tạ Ngạn Phỉ bị hù dọa một cái như vậy cũng thanh tỉnh, thấy Bùi thế tử ngồi ở một bên thì toét miệng cười: “Thế tử thật tốt, lần này nếu không có Thế tử, sợ là phải ngã rồi.”

Bùi Hoằng cười cười, “Đoạn đường này Vương gia có ngủ ngon không?”

Tạ Ngạn Phỉ ho khan một tiếng, “Khá tốt khá tốt.” Hắn ăn no vốn cũng chỉ là muốn ngồi nghỉ một cái, ai biết cứ như vậy mà ngủ, kết quả trong giấc mơ còn chiếm đoạt toàn bộ chỗ ngồi, ngược lại để cho Bùi thế tử chui vào một góc.

Tạ Ngạn Phỉ càng nghĩ càng chột dạ, nhảy xuống xe ngựa liền thân thiết đi đỡ Bùi thế tử, Ảnh Thanh một bên vốn muốn giúp một tay cứ như vậy bị đoạt trách nhiệm, dứt khoát ôm ngực đứng ở đằng sau, chẳng qua là rất không hiểu, nhất là trên đường hắn ta cưỡi ngựa đi theo một bên, trơ mắt nhìn chủ tử ở lúc Ngũ hoàng tử ngủ ngon, chủ động tránh ra để cho Ngũ hoàng tử nằm xuống, còn y thì ngồi ở một bên.

Ngũ hoàng tử à Ngũ hoàng tử, làm khách phải có dáng vẻ của khách, sao hắn ta cứ có cảm giác Ngũ hoàng tử còn giống chủ tử hơn cả chủ tử thế?

Tạ Ngạn Phỉ không biết Ảnh Thanh đang chế nhạo mình, hắn dè đặt đỡ Bùi Hoằng xuống xe ngựa, đứng vững vàng thì ngẩng đầu lên xem, cách đó không xa có năm nữ tử, cầm đầu chính là Vũ thị, hai phụ nhân đi theo phía sau, sau lưng phụ nhân là hai thiếu nữ tuổi không lớn lắm.

Trấn Quốc Công có ba di nương, nhìn trang phục hẳn là hai trong ba di nương, một di nương trong đó không đẻ được, xem ra hai người kia chắc là Lâm di nương và Triệu di nương rồi, hai vị sau lưng chắc hẳn cũng là thứ nữ của các bà.

Lúc Tạ Ngạn Phỉ nhìn sang, Bùi tam cô nương và Tứ cô nương đang tò mò nhìn tới, hai tiểu cô nương còn không chưa cập kê, đối với vị khách quý trong phủ này rất là tò mò, chờ nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Ngạn Phỉ thì trợn tròn mắt, bị hai vị di nương phát hiện, vội vàng né đi.

Mấy người hành lễ, Tạ Ngạn Phỉ thờ ơ khoát khoát tay.

Bùi Hoằng không có ý định đi cùng nữ quyến, chờ Vũ thị dẫn người tới chào thì để cho các nàng đi vào trước, chờ lát nữa tập trung ở trước cửa chùa Khúc Phong là được.

Hơn nữa hắn phải nghĩ cách sau một khoảng thời gian rời khỏi chùa Khúc Phong trở lại nói cho Bùi thế tử, chuyến này hắn “vô tình gặp được một đại sư”, được giao cho một bộ châm pháp, có chỗ tốt với đôi mắt y.

Để cho đám người Vũ thị đi theo thì không làm được cái gì rồi.

Vũ thị cúi người dẫn cả đám tiến vào trước một bước, chờ bọn họ đi vào, Tạ Ngạn Phỉ cũng đi theo Bùi thế tử cộng thêm Ảnh Thanh vào.

Chùa Khúc Phong này mặc dù ở gần Đô Thành, nhưng cách Đô Thành gần hơn còn có một chùa miêu hương khói cực thịnh, chùa Khúc Phong liền lạnh tanh không ít.

Nhưng cho dù có là chùa miếu lạnh tanh, hôm nay lại là mười lăm, vẫn có không ít người dâng hương, trai gái già trẻ thành tâm kính bái.

Tạ Ngạn Phỉ trước khi xuyên cũng không tin mấy thứ này, nhưng hắn đã xuyên rồi, đương nhiên kính sợ không ít.

Tạ Ngạn Phỉ gặp tượng nào cũng bái lạy, trước khi hắn cầm hương đi vào còn muốn thuyết phục Bùi thế tử đi vào lạy một cái, dẫu sao trong sách số mạng Bùi thế tử đúng là không tốt thật.

Khi còn bé mẹ đẻ y, cũng chính là tiền phu nhân Trấn Quốc Công không còn, Vũ thị là kế thất, đương nhiên không để ý đến Bùi thế tử như vậy, Bùi thế tử gần như là đi theo đại ca mình lớn lên, nhưng năm năm trước đại ca y cũng mất, ba năm trước y còn mù.

Nhắc tới đúng là số mệnh lận đận.

Nhưng ai biết, lúc Tạ Ngạn Phỉ cầm hương vào, Bùi thế tử cổ quái nhìn hắn một cái, lắc đầu khéo léo từ chối: “Không cần, nếu Vương gia thành tâm tới một chuyến, vẫn là tự mình lạy đi.”

Tạ Ngạn Phỉ không rõ lắm, nhưng nếu đã tới rồi, hắn cũng không cưỡng bách tâm tư, tự hắn đi vào bái lạy, còn bắt chước khấu đầu cắm hương, chờ sau khi hoàn thành đi ra thần thanh khí sảng.

Vừa ra liền thấy Ảnh Thanh đứng ở sau lưng Bùi thế tử, cười một tiếng sâu xa với hắn: “Vương gia à, không biết ngươi nhớ tới tiểu cô nương nhà nào thế?”

Tạ Ngạn Phỉ kỳ quái nhìn hắn ta: “???” Hắn chỉ lạy Bồ Tát thôi, sao tiểu tử Ảnh Thanh này lại chuyển tới tiểu cô nương rồi?

Kết quả còn không chờ Tạ Ngạn Phỉ hỏi, có hai nữ tử đeo khăn che mặt đi ngang qua người hắn, nhẹ giọng ngại ngùng nói, một người trong đó còn hạ thấp giọng, “Thật linh sao?”

Một người khác nói: “Dĩ nhiên linh, mặc dù chùa này không lớn bằng chùa Lâm Vân, nhưng cầu duyên cực tốt, thừa dịp còn chưa đông người, chúng ta nhanh chóng vào cầu xin rồi trở về, đừng để các tỷ tỷ phát hiện ra cười nhạo chúng ta.” Dứt lời, hai người vội vàng tiến vào, còn len lén liếc Tạ Ngạn Phỉ một cái.

Tạ Ngạn Phỉ: “… …” Cầu duyên?

Hắn cương cứng cổ quay đầu qua chỗ khác, chống với ánh mắt của Ảnh Thanh, “Vương gia à, ngươi vẫn chưa trả lời tiểu nhân đâu.”

Tạ Ngạn Phỉ đỏ mặt lên, không trách vừa rồi hắn hỏi Bùi thế tử lại không vào, nơi này là chỗ cầu duyên, hắn đường đường là một Vương gia mà còn tới nơi này… cầu duyên? Ở trong mắt Bùi thế tử hắn có bao nhiêu gấp gáp chứ.

Cũng may trên mặt Tạ Ngạn Phỉ đều là hắc ban không nhìn ra cái gì, ho khan một tiếng, đè vẻ mất tự nhiên xuống: “Trả lời câu nào? Không phải là cầu nhân duyên sao, sao nào? Dù sao ta cũng sắp mười tám, cầu thì sao chứ?”

Nếu không phải hình tượng nguyên thân không tốt, dựa theo cái tuổi này ở Hoàng gia, con trai nhỏ cũng có thể chạy khắp nơi rồi.

Ảnh Thanh che miệng cười: “Dạ dạ dạ, gia muốn cầu bao nhiêu đều được.”

Tạ Ngạn Phỉ không để ý tới hắn ta nữa, đi thẳng qua như muốn che giấu: “Đi thôi, không nghĩ tới Bồ Tát còn không giống nhau.”

Ban đầu Bùi Hoằng đúng là cho rằng Tạ Ngạn Phỉ đi cầu duyên, vào lúc này nghe được câu giải thích của hắn, ngược lại không rõ ràng rốt cuộc hắn biết hay không biết.

Tạ Ngạn Phỉ vì rửa nhục, quyết định chờ một chút gặp được một Bồ Tát nữa cũng cúi lạy, nhưng trước khi lạy, lần này hắn phải hỏi rõ trước, bọn họ đi vào nội viện, vòng qua cổng hình vòm, lại gặp được một chỗ cung phụng, lần này không cần Tạ Ngạn Phỉ hỏi, hắn đứng ở cổng hình vòm nhìn cái cửa đỏ choét bên trong cũng biết đây không phải là nơi hắn có thể lạy.

Bên trong thờ phụng Quan Âm, bên cạnh còn có một đứa trẻ mặc yến, nhìn một cái… Chính là Tống Tử Quan Âm(*).

(*)Tống Tử Quan Âm: Cầu đường con cái =]]]]]

Ảnh Thanh bị cơ thể đột nhiên cứng đờ của Tạ Ngạn Phỉ chọc cho cười , mấy ngày sống chung mới biết Vương gia là người dễ ở chung, thấp giọng ho khan một tiếng: “Gia, muốn đi vào lạy không?”

Tạ Ngạn Phỉ sâu xa nhìn hắn ta một cái: “Ngươi cảm thấy thế nào?” Hắn lạy cái gì? Chờ giải độc xong cơ thể khôi phục, hắn giảm lớp thịt đi một chút, trên mặt không có hắc ban, hắn còn lo không tìm được Vương phi? “Ta giống như là cần lạy…” Sao?

Chẳng qua là Tạ Ngạn Phỉ còn chưa nói hết, hắn nói đến một nửa liền xoay người muốn đi, nữ tử bên trong lạy Tống Tử Quan Âm cũng xoay người, chờ Tạ Ngạn Phỉ nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân kia, lời ra đến khóe miệng liền vòng lại, hắn híp mắt nhìn chằm chằm Đoạn thị xuất hiện ở nơi này, quên cả trả lời.

Đoạn thị không nhìn thấy hắn, ra cửa thì không đi đến cổng hình vòm bên này, mà dọc theo hành lang ngoài cửa trực tiếp đến một cái cổng vòm khác.

Tạ Ngạn Phỉ nhấc chân đi theo, Ảnh Thanh vốn muốn trêu ghẹo, thấy Tạ Ngạn Phỉ làm vậy thì hù dọa: “Vương gia đúng là định đi lạy Tống Tử Quan Âm à?”

Tạ Ngạn Phỉ mới nhớ tới Ảnh Thanh đi theo phía sau: “Nơi đó, ta thấy được Đoạn thị.”

“Đoạn thị? Ngoại thất của Hề Văn Ký?” Lần này là Bùi Hoằng mở miệng, Bùi Hoằng mắt không thấy đường, đương nhiên không thấy, Ảnh Thanh đứng ở phía sau, cũng không chú ý tới nữ nhân kia, giờ phút này nghe Tạ Ngạn Phỉ nói vậy, cũng kinh ngạc vì có thể gặp được ở chỗ này.

Tạ Ngạn Phỉ vốn muốn đi theo, sau đó nghĩ nói không chừng Đoạn thị và Hề Văn Ký đều là lòng dạ đen tối, nhỡ may hắn một người một ngựa đi qua làm mất luôn cái mạng nhỏ thì sao, nhưng lại không ngăn được ý muốn đi theo Đoạn thị, không chừng có thể theo dõi ra một ít dấu vết về Hề Văn Ký từ trên người từ Đoạn thị.

Hắn quay đầu nhìn về phía Ảnh Thanh, suy nghĩ muốn để Ảnh Thanh đi tìm hiểu đã được loại bỏ khi thấy đôi mắt không nhìn được của Bùi Hoằng, Hề Văn Ký lúc nào cũng có thể đối phó được, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, ánh mắt Bùi thế tử không tốt, nhỡ may gặp phải chuyện gì thì không có lợi lắm.

Tạ Ngạn Phỉ trở lại lần nữa: “Đi thôi, chắc là muốn sinh con cho Hề Văn Ký rồi.”

Bùi Hoằng trước đó nghe ra Ngũ hoàng tử muốn đi theo, sau đó lại từ bỏ, y không hiểu, nhưng cũng không vạch trần, chẳng qua là chờ Tạ Ngạn Phỉ đi qua thì nhìn về phía Ảnh Thanh.

Ảnh Thanh cười hì hì đi theo, nhưng lúc đưa lưng về một chỗ thì thò tay ra dấu với chỗ tối.

Ảnh vệ đi theo phía sau lập tức lặng yên không một tiếng động bám sát.

Tạ Ngạn Phỉ thấy Đoạn thị liền không còn tâm tình bái lạy nữa, hắn tính toán chờ một chút thu xếp Bùi thế tử ổn thỏa rồi sẽ đi tìm Đỗ Hương Vũ, trước tiên tăng giá trị hảo cảm đã, trong sách chỉ nói lướt qua, cũng không biết Đỗ Hương Vũ làm sao gặp được nam chính, nhưng lúc này đoán chắc nam chính đã trọng thương trốn ở trong chùa rồi.

Đoạn đường này Tạ Ngạn Phỉ đều không gặp Đỗ Hương Vũ, xem ra Đỗ Hương Vũ tới sớm, đi theo Hầu phu nhân đến chỗ khác, nhưng bữa trưa nhất định sẽ ở lại dùng bữa, đến lúc đó nghĩ cách gặp là được.

Tạ Ngạn Phỉ vừa nghĩ đến Đỗ Hương Vũ, đúng là muốn cái gì cái đó tới, ngẩng đầu liền thấy xa xa có hai nữ tử đi từ ra một cái cổng vòm, nữ tử dẫn đầu che mặt, đôi mắt đỏ lên, cả người sa sút tinh thần, mặc bạch y rũ mắt đi ở phía trước, sau lưng nàng chỉ đi có một tỳ nữ, cũng cúi thấp đầu trầm mặc.

Nữ tử chính là Đỗ Hương Vũ, vẻ mặt nàng vẫn luôn hoảng hốt đi tới trước mặt Tạ Ngạn Phỉ mới khó khăn dừng lại, cũng chưa nhìn thấy mặt, đã vội vàng rũ mắt né người đi qua, lại nghe được bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc: “Đỗ tam cô nương, thật là đúng dịp nha.”

Đỗ Hương Vũ ngẩng đầu theo phản xạ, liền chống với một đôi mắt trong suốt chân thành, sửng sốt một chút, ngay sau đó vui vẻ nói: “Vương gia?”

Ảnh Thanh đi theo phía sau kinh ngạc liếc nhìn, Đỗ tam cô nương? Vị hôn thê lúc trước của Vu Dung Lang? Đeo khăn che mặt mà Vương gia cũng có thể nhận ra? Vương gia thật đúng là… tinh mắt.

Một bên Bùi Hoằng cũng nhìn sang theo thanh âm.