Chương 32

Tạ Ngạn Phỉ không nghĩ tới muốn cái gì là cái đó đến, Đỗ Hương Vũ chủ động xuất hiện, hắn cũng không cần phí thời gian tìm nàng, chẳng qua là phải làm thế nào để ở một mình với Đỗ Hương Vũ, thuận tiện cùng nhau cứu nam chính một chút, để cho Đỗ Hương Vũ cảm thấy hắn là một người thật tốt, cảm động như vậy nói không chừng tăng luôn giá trị hảo cảm thì sao.

Dẫu sao mấy tiểu cô nương hiền lành chỉ thích người có đáy lòng tốt.

Tạ Ngạn Phỉ nghĩ đến vạch đen trên cổ tay mình rất nhanh sẽ biến mất, khóe miệng cong cong, phật một cái mở quạt xếp không biết lôi từ đâu ra, phẩy phẩy gió: “Đỗ tam cô nương cũng tới dâng hương? Sao lại chỉ có một mình ngươi vậy?”

Ảnh Thanh vốn cảm thấy có phải Ngũ hoàng tử vừa ý Đỗ tam cô nương hay không, trước đó phu nhân nói muốn tới chùa Khúc Phong, Ngũ hoàng tử nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng vừa nghe Đỗ tam cô nương cũng đi thì lập tức đáp ứng, vốn chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ thấy Ngũ hoàng tử cố làm ra vẻ tự nhiên, khóe miệng giật một cái.

Người khác giả ngầu là phong lưu hào phóng, nhưng mà Vương gia, ngươi suy nghĩ đến điều kiện bản thân một chút đi, đây quả thực là… quá cay mắt.

Ảnh Thanh yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, dứt khoát không nhìn nữa.

Đỗ Hương Vũ lại bị Tạ Ngạn Phỉ chọc cười, che miệng cười một tiếng, nhưng đang cười được một nửa lại nghĩ đến mục đích hôm nay tới, tâm tình rơi xuống, mấy ngày nay nàng ở trong phủ đóng cửa không dám ra gặp ai, rất sợ sẽ gặp những ánh mắt đồng tình thương xót hoặc cười trên sự đau khổ của người khác.

Trước đó nàng cho rằng mình suýt chút nữa bị bỏ thuốc đã là bi thảm nhất rồi, nhưng mà không nghĩ tới… còn có một kiếp này.

Nàng không quên được ngày đó cha từ bên ngoài trở lại, dẫn theo Tứ muội hôn mê bất tỉnh về rồi đi thư phòng ngay, cả đêm đều không đi ra, tin tức trên phố cũng truyền tới bên tai.

Nàng giống như là bị thiên lôi trực tiếp bổ trúng vậy, đầu óc ong ong, nếu không được đỡ thì tí nữa đã mềm nhũn chân ngã xuống đất, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, vậy mà Ngụy di nương sẽ vụиɠ ŧяộʍ với vị hôn phu của nàng, không chỉ có vụиɠ ŧяộʍ còn bị bắt sống, thậm chí còn là cha chính mắt đi bắt gian tình, huyên náo mưa gió cả thành, bỗng chốc Tuyên Bình Hầu phủ và Tướng phủ đều thành trò cười.

Vu tướng gia là quốc cữu, quyền thế ngút trời, tự nhiên không có ai dám trắng trợn cười nhạo Tướng phủ, nhưng Tuyên Bình Hầu phủ của nàng, mặc dù cha có được một vị trí Tuyên Bình Hầu, nhưng lại không có thực quyền, cộng thêm những năm này Ngụy di nương cầm giữ phần lớn trung quỹ, được lão phu nhân yêu quý, lão phu nhân biết được chuyện này, trực tiếp tức giận ngất xỉu.

Sau đó nàng hoảng hốt một đêm, ngày thứ hai liền nghe nói cha một đêm không ngủ trực tiếp đi Tướng phủ từ hôn.

Không biết Vu tướng gia nói như thế nào, lúc trở lại sắc mặt phụ thân đã tốt hơn một chút, Tướng gia cũng đồng ý từ hôn, đoán chừng là cho cha chỗ tốt, rốt cuộc không dọa người như vậy nữa, lão phu nhân tức giận bị bệnh, Ngụy di nương bị giam ở Hình bộ, trong phủ tạm thời không có ai quản lý, cha đi mời mẫu thân ra.

Hai ngày này mẫu thân tiếp nhận lần nữa, vừa vặn đuổi kịp hôm nay mười lăm, kéo nàng ra ngoài dâng hương giải xui.

Hai ngày này nàng vẫn luôn hoảng hoảng hốt hốt, cũng cứ như vậy đi theo.

Nàng không có cách nào bảo người khác nói về chuyện Vu Dung Lang, nhưng nàng có một bụng nghi vấn, hôm nay thấy Tạ Ngạn Phỉ, dĩ nhiên là kinh ngạc vui mừng, trước đó bởi vì chuyện bỏ thuốc, nàng có chút lệ thuộc vào Ngũ hoàng tử, cũng thân cận một ít, nàng bình phục tâm tình kích động thì cúi người: “Vương gia, thần nữ theo chân mẫu thân và chị em gái tới, chẳng qua là thần nữ thích yên tĩnh, liền đơn độc ra ngoài đi dạo. Vương gia đây là?” Nàng nhìn về phía Bùi Hoằng ở một bên, không dám giương mắt, nhưng vừa liếc một cái đã thấy là một người hết sức xuất chúng, có chút quen mắt, nghĩ đến hai ngày này Ngũ hoàng tử ở tại Trấn Quốc Công phủ, xem ra là Bùi thế tử.

Nàng cũng cũi người, không chủ động nói chuyện.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn Đỗ Hương Vũ, biết nàng không mâu thuẫn với hắn, nếu không mà có sự đề phòng trai gái, hắn muốn đơn độc ở cùng Đỗ Hương Vũ sợ là không dễ dàng: “Ta và Thế tử cũng tới dâng hương, nghe nói nơi này hương khói rất thịnh vượng, ngươi tới lạy Bồ Tát gì? Có muốn đi qua bên kia hay không? Chúng ta còn chưa đi dạo bên kia, nếu không ngươi đi cùng chúng ta?”

Đỗ Hương Vũ nghe được Tạ Ngạn Phỉ mời thì có chút chần chờ, nếu là trước kia, chắc chắn nàng sẽ không đồng ý, trước đó nàng có hôn ước trong người, ở chung với nam tử vẫn phải giữ một khoảng cách, nhưng bây giờ nàng bị từ hôn, vị hôn phu trước còn vụиɠ ŧяộʍ với di nương trong phủ, sợ là trong kinh sẽ không có nhà nào tốt để ý đến nàng.

Cho dù có nhìn trúng Tuyên Bình Hầu phủ, nhưng lại sợ hãi Tướng phủ cũng sẽ không đồng ý loại chuyện này, đời này của nàng… sợ là đều bị cuộc hôn nhân này làm cho…

Đã như vậy, vì sao nàng phải sống ủy khuất? Trước kia nàng giữ khuôn phép, nhưng còn không phải là thiếu chút nữa bị Tứ muội bỏ thuốc cùng Ngũ hoàng tử… Hôm nay lại bị vị hôn phu đội nón xanh, nàng không làm gì, nhưng thế tục không tha cho nàng.

Mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều, đều là chán chường bất công, cảm thấy đời này không công bằng với nàng.

Hôm nay gặp được Ngũ hoàng tử, nhìn hình dáng Ngũ hoàng tử giống như gặp được người đồng mệnh tương liên, dung mạo Ngũ hoàng tử xấu xí, thanh danh nàng không tốt, cũng không phải rất giống nhau sao?

Đỗ Hương Vũ đánh bạo gật đầu: “Vậy thần nữ liền cung kính không bằng tuân lệnh.”

“Cô nương!” Tỳ nữ sau lưng bị dọa sợ, làm sao cô nương có thể đi cùng ngoại nam?

Đỗ Hương Vũ nhìn nàng ta một cái: “Không sao, Vương gia là người tốt, huống chi, nơi này nhiều người như vậy, cũng không phải là ở một mình.”

Tỳ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ biết há hốc mồm, không thể nói gì.

Tạ Ngạn Phỉ cũng biết nữ chính sẽ đồng ý, trong sách cũng là như vậy, giai đoạn trước nữ chính yếu đuối cũng bởi vì hiền lành, nhưng sau đó bị bỏ thuốc hãm hại với nguyên thân, bị phá hủy danh tiếng, bị rất nhiều người cười nhạo bắt nạt, nàng dứt khoát thay đổi, sau này trên đường dâng hương còn cứu nam chính, nếu là bình thường chắc chắn nàng chỉ biết cứu mạng nhưng không quan tâm chỗ đi, có điều sau đó nhìn nam chính trọng thương lại không có chỗ để đi, liền trực tiếp len lén đưa về.

Tạ Ngạn Phỉ phỏng đoán vào lúc này tâm tính Đỗ Hương Vũ hẳn đã xảy ra thay đổi, dẫu sao có quá nhiều chuyện xảy ra trên người nàng, không thể không khiến nàng tăng nhanh tốc độ trưởng thành.

Chặng đường kế tiếp Tạ Ngạn Phỉ và Đỗ Hương Vũ đi không xa không gần, hai người Bùi Hoằng Ảnh Thanh ở phía sau, tỳ nữ kia đi ở cuối cùng.

Ảnh Thanh chỉ nghe thấy Ngũ hoàng tử trước mặt đang giới thiệu với Đỗ tam cô nương mấy chuyện thú vị vừa xảy ra, chọc cho Đỗ tam cô nương mặc dù không cười ra tiếng, nhưng từ góc độ của hắn ta vẫn thấy được bả vai rung rung, thậm chí mới đi qua mấy cái cổng hình vòm, đã từ thần nữ đến ta, còn dám trực tiếp gọi Vương gia là Ngũ công tử.

Mặc dù không có gì khác nhau, nhưng một cách xưng hô kính trọng, một cách… coi như thân cận hơn nhiều.

Ảnh Thanh dòm Tạ Ngạn Phỉ, lại liếc liếc chủ tử nhà mình, có phải đoạn đường này chủ tử… trầm mặc quá hay không?

Nhưng hắn ta đi theo sau lưng cũng không dám xem, chủ tử đi ổn định, bản thân không cần người đỡ, trước đó Ngũ hoàng tử đi cùng hàng với chủ tử, luôn luôn nhắc nhở, sự quan tâm chu đáo kia, ai không biết còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử và chủ tử là anh em ruột thịt.

Kết quả! Bây giờ mới chỉ đến một Đỗ tam cô nương thôi mà Ngũ hoàng tử đã thấy sắc quên nghĩa! Mặc kệ chủ tử luôn!

Tạ Ngạn Phỉ ngược lại là chưa quên Bùi Hoằng sau lưng, dư quang vẫn chú ý đến, nhưng không có cách nào cả, Bùi thế tử đi quá vững, cũng không cần hắn lo lắng, hắn vừa làm quen với Đỗ Hương Vũ, vừa nghĩ chút nữa làm sao để ở một mình với nhau.

Ngay tại lúc này, đoàn người Tạ Ngạn Phỉ vừa bước qua một cái cổng hình vòm, nhìn thấy mấy người phía xa, mấy người này mặc thường phục, nhưng ánh mắt vừa cảnh giác vừa tỉnh táo, nhanh chóng càn quét một vòng khắp nơi, sải bước đi về phía trước, cẩn thận tìm kiếm, bên hông và trong giày ống đều cất giấu chủy thủ.

Lúc đi tới đối diện bọn họ thì nhanh chóng nhìn bọn họ một cái, tầm mắt quét qua trên mặt Tạ Ngạn Phỉ, chống với gương mặt đó thì sửng sốt một chút, sau đó lại rời đi rất nhanh, hiển nhiên biết bọn họ không phải là người cần tìm.

Tạ Ngạn Phỉ quan sát tư thế đi của bọn họ một chút, cùng với bước chân cực kì nhẹ, cau mày một cái, những người này nhìn giống như là đến tìm người, lại mang theo đồ sắc bén, bước chân nhanh nhẹn hiển nhiên có võ công, cả người còn mang theo sát khí, xem ra có khả năng rất lớn là đến tìm nam chính.

Trong sách viết nữ chính cứu nam chính ở chùa Khúc Phong rất mạo hiểm, có nhiều lần tí nữa là không thể trộm dẫn người ra được.

Tạ Ngạn Phỉ biết lai lịch nam chính, những người này tìm nam chính cũng không phải là muốn cứu người, mà là muốn gϊếŧ người.

Tạ Ngạn Phỉ liếc nhìn Đỗ Hương Vũ không hề biết cái gì bên cạnh, đột nhiên đề nghị: “Nhắc tới bây giờ cũng không còn sớm, đã đến lúc dùng cơm trưa rồi, ta đã đói meo, nhưng nghe nói phương trượng chùa Khúc Phong này giảng kinh thư cực hay, ta muốn đi xem một chút, Tam cô nương có muốn đi không?”

Đỗ Hương Vũ có rất nhiều lời muốn hỏi Tạ Ngạn Phỉ, chẳng qua là có mặt Bùi thế tử nên không tiện hỏi, suy nghĩ một chút còn không muốn tách ra, ừ một tiếng: “Mẫu thân luôn luôn ăn chay niệm Phật, ta cũng muốn xin phương trượng ít kinh thư viết tay trở về đưa cho mẫu thân.”

“Tam cô nương thật đúng là hiếu thuận.” Tạ Ngạn Phỉ cười hì hì nói, ngay sau đó quay đầu lại chỗ Đỗ Hương Vũ không thấy được, nheo mắt với Ảnh Thanh, cố ý lớn tiếng hỏi: “Bùi thế tử, Ảnh Thanh, các ngươi có, muốn, đi, không?”

Hắn và Ảnh Thanh quen thuộc như vậy, hắn ta hẳn có thể biết ý mình chứ? Mặc dù có thể tạm thời sẽ khiến Ảnh Thanh hiểu lầm, nhưng sau đó nghĩ cách giải thích phủi sạch là được.

Ảnh Thanh u oán liếc Tạ Ngạn Phỉ: Hắn ta cũng biết Ngũ hoàng tử có dụng ý khác, vừa rồi vẫn chỉ là cười xòa, bây giờ đã muốn đuổi bọn hắn đi để ở cùng người khác rồi.

Có thể Ảnh Thanh cũng không phải là người không có mắt nhìn, chỉ có thể kéo ống tay áo chủ tử một cái.

Chẳng qua là còn không chờ hắn ta giơ tay lên, liền nghe được giọng nói hơi lạnh nhạt của Bùi Hoằng: “Chúng ta không đi.”

Tạ Ngạn Phỉ một lòng chỉ muốn ở riêng để tăng giá trị hảo cảm, thuận tiện sau này nói gặp được một vị đại sư tốt ở chỗ của phương trượng, có thể chữa mắt cho Bùi thế tử, hắn cười híp mắt nói: “Vậy cũng được, ta đến chỗ phương trượng cầm chút kinh thư về, sau này đọc cho Thế tử nghe nha.”

Bùi thế tử không nhìn thấy hắn, chỉ ừ một tiếng, phất ống tay áo một cái, sát vai đi qua Tạ Ngạn Phỉ, dẫn đầu đi ra ngoài từ một hướng khác.

Ảnh Thanh vội vàng đi theo.

Vương gia cũng thiệt là, rõ ràng bảo Thế tử tới dâng hương cùng, kết quả hắn trọng sắc khinh Thế tử, chạy đi gặp tiểu cô nương, để lại chủ tử một mình, quá đáng.

Tối về liền hành lễ ném Vương gia ra về Húc vương phủ của hắn đi, để cho hắn trọng sắc!

Tạ Ngạn Phỉ cũng cảm thấy có phải Thế tử hơi lãnh đạm một chút hay không, nhưng lại gãi đầu một cái, bây giờ cũng không phải lúc nghĩ những thứ này, hắn xoay người, làm một tư thế mời với Đỗ Hương Vũ đứng một bên, hai người đi về phía trước.

Tỳ nữ sau lưng gấp đến độ không nhịn được, nhưng cũng biết một đứa nha hoàn như mình nói chuyện cô nương không nghe, cũng không có cách nào, chỉ có thể che chở một bên, không để cho Ngũ hoàng tử có hành vi gây rối.

Đỗ Hương Vũ rốt cuộc có được cơ hội ở riêng, nàng đeo khăn che mặt nên cũng không sợ, danh tiếng đã như vậy rồi cũng sẽ không thể bết bát hơn, “Ngũ công tử, trước đó người bỏ thuốc… có phải là Tứ muội ta làm không?”