Chương 43

Tạ Ngạn Phỉ tò mò không nhịn được, hắn ở chỗ của Bùi thế tử lâu như vậy, có phải Bùi thế tử tặng quà cho hắn là đã công nhận người huynh đệ này rồi không?

Nghĩ tới đây, Tạ Ngạn Phỉ không kịp chờ đợi mà nhận lấy, chẳng qua đến khi mở ra, nhìn đồ vật bên trong, hắn bỗng sửng sốt một chút.

“Cái này …” Tạ Ngạn Phỉ kinh ngạc giương mắt, hắn không nghĩ tới Bùi thế tử sẽ đưa cho hắn cái này.

Bùi Hoằng không thấy được, nhưng ánh sáng dịu dàng đáy mắt vẫn rơi chính xác lên người hắn, khiến Tạ Ngạn Phỉ bỗng nhiên có một loại ảo giác, Bùi thế tử có thể nhìn thấy, không chỉ có vậy, ở trong mắt Thế tử, hắn khiến người ta yêu thích giống như vật trong tay hắn vậy, chỉ tiếc… trong mắt Bùi thế tử chiếu ra hình dáng Tạ Ngạn Phỉ, lại khiến hắn giật mình một cái trở lại thực tế.

Tạ Ngạn Phỉ cúi đầu nhìn đồ trong tay hắn lần nữa, đó là một người gỗ nhỏ, mập mập tròn tròn, nếu là bộ dáng của hắn thì chắc chắn sẽ vừa béo vừa xấu, khiến người ta không muốn nhìn thấy nhìn lần thứ hai.

Nhưng mặc dù người gỗ này mập mạp, có điều vì Bùi thế tử chưa từng thấy hắn cho nên đã tự động làm đẹp lên, người gỗ chắc nịch mà có vẻ ngây thơ, đầu lớn nên cho dù dáng người có mập cũng không rõ ràng, ngược lại có loại ảo giác rất hợp mắt, tay chân ngắn cũn, một tay đặt sau lưng, tay còn lại cầm quạt, làm hắn nhớ lại hình dáng của mình lúc ở chùa Khúc Phong.

Chẳng qua là trên mặt lại không có ngũ quan.

Tạ Ngạn Phỉ tò mò nhìn sang: “Không có mặt mũi sao?” Nhưng cho dù không có mặt, nhìn một cái cũng biết là hắn.

Hắn không nghĩ tới món quà Bùi thế tử tặng hắn lại là một người gỗ nhỏ.

Tuy biết rất rõ ràng Bùi thế tử không nhìn thấy được, song Tạ Ngạn Phỉ nhìn người gỗ nhỏ này, có một cảm giác nó xuất phát từ tay Bùi thế tử, nhưng mắt Bùi thế tử không thấy đường, muốn khắc ra, sợ là… không dễ dàng đâu?

Tạ Ngạn Phỉ càng thấy cảm động.

Bùi Hoằng cũng xích lại gần chút, cười cười: “Mặc dù trước đó ta có sờ qua, nhưng rốt cuộc không bằng mắt thấy thật, sợ rằng nếu khắc ra không giống thật, ngược lại tặng món quà này sẽ không được thoải mái. Trước đó Vương gia có hỏi ta nếu có một ngày ta có thể nhìn thấy được, muốn làm cái gì, ta muốn tận mắt nhìn Vương gia một chút, để lấp đầy gương mặt này.”

Tạ Ngạn Phỉ nháy mắt mấy cái, cảm thấy đôi mắt hơi chua, Thế tử quan tâm hắn như vậy, hắn siết chặt người gỗ trong tay, ánh mắt trong suốt, chờ đến lúc đó hắn đã giải hết độc, dáng vẻ cũng đẹp mắt chút ít. Hắn gật đầu thật mạnh, không nhịn được lật tới lật lui để nhìn, đây là hình tượng hắn ở chùa Khúc Phong, nhưng bọn họ buổi tối mới đến, sáng sớm Thế tử liền tặng cho hắn, chẳng lẽ là tối hôm qua khắc cả một đêm?

“Thế tử à, thật ra thì ngươi không cần phải như vậy, đây là phí rất nhiều thời gian đúng không? Có phải ngươi một đêm không ngủ hay không?” Vì để tặng cho hắn một món quà như vậy, nếu làm Thế tử một đêm không ngủ thì hắn áy náy lắm.

Bùi Hoằng lắc đầu một cái: “Vương gia yên tâm, rất nhanh. Mấy năm nay ta không thấy được cũng không có chuyện gì làm, chỉ có mỗi một sở thích như vậy, nếu Vương gia thích, sau này ta cũng có thể tặng Vương gia nhiều hơn.”

Tạ Ngạn Phỉ lật lật người gỗ nhỏ, cũng rất vui mừng.

Vui mừng đồng thời cũng không nhịn được ngứa tay, hắn cười hắc hắc một tiếng, không nhịn được tiến tới: “Thế tử, ngươi cảm thấy căn cốt của ta như thế nào? Có thích hợp khắc người gỗ không?” Hắn vừa nói, vừa dè dặt đặt người gỗ lên trên bàn đá, nhét tay mình vào trong tay Bùi thế tử.

Trước đó đã sờ mặt rồi, Tạ Ngạn Phỉ cũng không để ý sờ thêm tay nữa, thản nhiên đến mức… khiến Ảnh Thanh vừa buông người ra liền trợn mắt hốc mồm.

Nếu không phải biết Ngũ hoàng tử có vẻ thích nữ nhân, hắn ta còn cảm thấy có phải Ngũ hoàng tử nhân lúc đôi mắt chủ tử không tốt mà chiếm tiện nghi của chủ tử hay không ấy.

Bùi Hoằng cũng không nghĩ tới Tạ Ngạn Phỉ sẽ muốn học cái này, nụ cười ở đáy mắt y càng sâu hơn, bắt đầu sờ nắn, ngón tay đặt vào lòng bàn tay y mềm nhũn, bởi vì không dễ dàng sờ tới xương tay, ngược lại y có thể sờ thêm một lát nữa.

Tạ Ngạn Phỉ biết điều ngước đầu, mặt đầy vẻ kính nể nhìn Bùi Hoằng: Thế tử cũng thật là lợi hại, còn biết cả sờ nắn xương.

Hắn sinh ra trong thế gia y dược, nhưng cũng chỉ biết có chút ít.

Lại nhìn đôi mắt Bùi thế tử, hắn không nhịn được nghĩ đến chuyện hôm qua ở chùa Khúc Phong, vốn muốn nhân cơ hội nói mình tìm được một đại sư học cách chữa mắt cho Thế tử, kết quả gặp phải chuyện mà Đoạn thị làm, chỉ kịp cứu nam chính, có vẻ như hắn còn phải nghĩ cách mượn cớ ở riêng với đơn Thế tử một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó lừa Thế tử rằng mình đã tìm được đại sư.

Hắn suy tính một chút, cảm thấy chắc Vu tướng gia cũng sắp không kịp đợi mà buộc hắn ra khỏi Trấn Quốc Công phủ, đợi hai ngày nữa, hắn liền thuận thế ra về, nói không chừng sau này hắn vẫn còn cơ hội trở lại lần nữa.

Không lâu sau sẽ đến kiếp nạn thứ nhất của Thế tử, đến lúc đó hắn còn phải tới một chuyến nữa.

Bùi Hoằng sờ xong thì buông tay Tạ Ngạn Phỉ ra: “Vương gia có căn cốt tốt, chắc chắn sẽ khắc giỏi hơn ta.”

Tạ Ngạn Phỉ căn bản không nghe ra được sự lừa dối nào cả, dẫu sao đây chính là Thế tử, làm sao có thể lừa hắn chứ ? Huống chi, đôi mắt Thế tử không tốt cũng có thể khắc đẹp như vậy, vậy phải có thiên phú lợi hại thế nào đây, hắn cực kì vui mừng: “Vậy không bằng Thế tử dạy ta nhập môn trước?”

Bùi Hoằng ngược lại rất thích ở chung với Tạ Ngạn Phỉ, Ngũ hoàng tử không có tâm cơ, cho y cảm giác hắn là người tốt rất đơn giản, đương nhiên y không có ý kiến gì.

Vì vậy, Ảnh Thanh ngơ ngác nhìn Ngũ hoàng tử cứ thế mà đỡ Thế tử đến tiền viện học khắc người gỗ.

Hắn đứng ở đó ngược lại thành dư thừa, nhưng mà chủ tử à, lúc thuộc hạ đi theo ngươi, ngươi cũng không cần đỡ, lúc đi còn mang theo cả gió, vậy mà bây giờ còn cần đỡ sao?

Bên này Tạ Ngạn Phỉ đang vui vẻ đi cùng Bùi Hoằng học điêu khắc, mà bên kia mười người phía Đại Ngu đuổi gϊếŧ Ngu Lan Trăn lại không tốt lắm.

Trong đó có hai người vẫn canh giữ ở chân núi không đi, bọn họ trừ việc nhìn thấy Ngũ hoàng tử ngồi kiệu cùng với đám nữ quyến khác rời đi, thì không còn ai xuống núi nữa.

Nhưng cho đến khi tám người còn lại sau khi trở về, lẻn vào chùa Khúc Phong tìm cả đêm, cho đến khi trời sáng cũng không tìm được người, chỉ trừ vài vết máu được phát hiện trong sơn động sau núi, không còn bất kì dấu vết nào khác, bọn họ không tìm được Tứ điện hạ.

Sắc mặt sĩ tử cầm đầu mười người đen sì: “Ngươi chắc chắn sau đó không có ai xuống núi chứ?”

Hai người kia quỳ một chân trên đất: “Thuộc hạ bảo đảm không có, lão đại, có phải… hắn ta rời đi cùng với đám hương khách đi cùng các ngươi ra khỏi chùa không?” Đừng trách hai người nghĩ như vậy, bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm, một người cũng không bỏ qua, đây tuyệt đối không phải bọn họ không làm tròn bổn phận.

Sĩ tử cầm đầu sầm mặt lại, không lên tiếng, Đại điện hạ bảo bọn họ tới cướp người, bọn họ đã liều mạng, nếu là không thể gϊếŧ Tứ điện hạ, bọn họ cũng không cần trở về.

Nhưng không tìm thấy người, sống chết không rõ, kinh thành lớn như vậy, bọn họ biết đi đâu tìm? Huống chi, nơi này không phải địa bàn của bọn họ, nhỡ may trên đường Tứ điện hạ chạy trốn rời khỏi Đại Tạ, trở về hoàng cung Đại Ngu bẩm báo tất cả, không chỉ là Đại điện hạ, mà ngay cả bọn họ cũng không sống được.

Một thủ hạ trong đó không nhịn được tức giận nói: “Đáng chết, lần này nếu không phải hai nữ nhân kia quấy rối, làm sao sẽ xảy ra loại chuyện này? Chúng ta đã sớm bắt được Tứ điện hạ mang về rồi!”

Sĩ tử cầm đầu được nhắc như vậy, liền nhớ lại câu làm liên lụy đến bọn họ của Ngũ hoàng tử, ánh mắt trầm xuống: “Vào thành, làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, chúng ta không sống được, các nàng cũng đừng nghĩ thoải mái!” Vốn dĩ chỉ là nghi ngờ, nhưng trên đường nữ tử gọi là người bị hại kia lại chạy mất, đây cũng không phải là cô nương nuôi trong thâm khuê.

Vì vậy, mười người cầm văn thư thân phận giả vào thành, gần như không cần hỏi nhiều, chuyện lớn hấp dẫn nhất gần đây, chỉ cần hơi nghe ngóng ở quán trà là bọn họ có thể biết được.

Mười người trả tiền trà đi ra, tên cầm đầu vừa tỏ ý là lập tức tách ra đi về hướng nhà của ngoại thất kia.

Một ngày này Tạ Ngạn Phỉ vẫn đang học khắc người gỗ, nhưng nhìn dao trong tay Bùi thế tử rất nhẹ nhàng, đến tay hắn thì lại vụng về, thậm chí còn không đẽo được mảnh gỗ nào.

Tạ Ngạn Phỉ là loại người càng ngăn cản càng hung hăng, hắn xắn tay áo lên, đáng tiếc chỉ có khí thế, chứ vừa rạch dao một cái, suýt nữa đã cắt vào tay, hắn xuýt xoa một tiếng, vội vàng ném dao đi.

Bùi Hoằng cũng để dao xuống, đưa tay sờ tay Tạ Ngạn Phỉ, “Cắt vào rồi? Có đau hay không? Có chảy máu không?”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn thấy chỉ bị trầy một lớp da mà không chảy máu, lắc đầu: “Không chảy máu, ta tránh nhanh, chỉ là dao nhỏ này cứ như có thù oán với ta ấy, sao đến tay ngươi lại… nghe lời như vậy?” Cứ như là đang khắc chính bản thân mình, nói đi đâu liền đi đó.

Cố tình Thế tử còn không nhìn thấy được, so sánh như vậy… hắn càng cảm thấy mắt mình không có tác dụng.

Bùi Hoằng bất đắc dĩ lắc đầu: “Vương gia phải từ từ, nóng lòng là không được, ta cũng phải luyện mấy năm mới được như vậy, không bằng ta dạy Vương gia cầm dao, luyện tư thế trước.”

Tạ Ngạn Phỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nhìn người gỗ giống như đúc dưới tay Bùi thế tử, trong lòng hắn vừa ngứa ngáy lại hâm mộ, muốn trộm thành công sớm một chút.

Vì vậy, chờ Ảnh Thanh đi lên đưa trà bánh, liền thấy chủ tử đứng ở sau lưng Ngũ hoàng tử, cúi người, vòng qua cổ Ngũ hoàng tử lên trước nắm tay Ngũ hoàng tử cầm dao.

Nhất là chủ tử còn không nhìn thấy được, Ngũ hoàng tử luôn nhắc nhở vị trí.

Có điều cũng bởi vì thân thể Ngũ hoàng tử quá chiếm chỗ, chủ tử gần như dán l*иg ngực vào sau lưng Ngũ hoàng tử, nhìn như vậy giống như là…

Ảnh Thanh nhanh chóng lắc đầu đánh bay suy nghĩ kinh khủng trong đầu mình đi, gần đây hắn ta đúng là hay sợ hãi, cũng không dám nhìn loạn nữa, buông trà bánh xuống rồi không quay đầu lại chạy mất.

Bùi Hoằng nghe được động tĩnh, y vẫn làm như không nghe được mà nghiêm túc giảng dạy, chẳng qua là sau khi Ảnh Thanh rời đi mới ngẩng đầu lên nhìn một chút, mắt phượng đen sâu có chút ánh sáng lướt qua, nhưng sau đó lại rũ mắt, tiếp tục kiên nhẫn dạy Ngũ hoàng tử mãi mà không hiểu.

Tạ Ngạn Phỉ học cả ngày mệt mỏi, đến mức buổi tối nằm xuống liền ngủ, chờ hôm sau tỉnh lại, mới nghe được tối hôm qua chỗ Đoạn thị ở xảy ra chuyện từ trong miệng Ảnh Thanh.

Tạ Ngạn Phỉ đã nghĩ đến từ lúc tính toán để hai nhóm người chó cắn chó rồi, lúc nghe được còn thấy khá bình thường: “Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nhà nàng ta còn bị đốt sao?”

Ảnh Thanh trợn to mắt: “Vương gia thần cơ diệu toán! Đúng là bị đốt, nghe nói lúc cháy là nửa đêm, đến khi hàng xóm bốn phía biết được đã cháy to lắm rồi, may mà có người tốt bụng đi vào cứu người ra, chỉ là không phải cứu được một người, mà là hai.” Ảnh Thanh đưa ra hai ngón tay, tâm trạng cực tốt, không trách Vương gia nói sẽ cho chủ tử hả giận.

Nếu lúc ấy bọn họ ở chùa Khúc Phong chỉ ra cô nương kia đang nói dối, cùng lắm thì cô nương kia chỉ bị nhốt mấy ngày, nhưng Đoạn thị lại không bị sao cả.

Nhưng hôm nay lúc cứu Đoạn thị từ trong lửa ra, bên cạnh còn có một cô nương, chính là cô nương hãm hại công tử kia.

Bởi vì không biết là ai báo án, lúc ấy nha dịch Hình bộ cũng tới, liếc nhìn Đoạn thị và cô nương đang hôn mê, vốn đang không biết như thế nào, tám người kia liền đi ra, giống như là nhận ra cô nương này, lập tức nói muốn phản cáo, nói cô nương này oan uổng bọn họ.