Chương 8

Ở thành phố Vân Thần, có bốn tập đoàn tài chính nổi tiếng, danh tiếng của họ đã truyền bá hàng trăm năm, trong nước có rất ít người không biết về bốn tập đoàn tài chính này.

Thạch thị, Cung thị, Tô thị, Kim thị.

Thạch Lãnh là người thừa kế duy nhất của Thạch thị, là hòn ngọc quý để trên tay thì sợ vỡ mà ngậm trong miệng thì sợ tan của Thạch gia, tính cách bá đạo và rất thờ ơ với người khác, thích làm mọi việc theo cách riêng của mình nhưng không hề cẩu thả tí nào.

Cung Vũ Quân là người thừa kế của Cung thị, tính cách của cậu ta hoàn toàn trái ngược với Thạch Lãnh, là người hiền lành và nhã nhặn, trông như một quý ông khiêm tốn, luôn nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng.

Ba Tô thì có hai đứa con trai, Tô Băng Trần và Tô Băng Hàng. Tô Băng Trần so với Tô Băng Hàng lớn hơn ba tuổi, đi học ở đại học Vân Thần, rất cưng chiều em trai mình. Tô Băng Hàng bởi vì từ nhỏ đến lớn luôn nhận cực hạn nuông chiều, nên Tô Băng Hàng đã trở nên rất lăng nhăng và kiêu ngạo, hầu như tuần nào cậu ta cũng thay đổi bạn gái.

Còn Kim thị có một cô con gái tên là Kim Tử Vi, vừa kiêu ngạo vừa ngổ ngáo nhưng lại rất giỏi làm nũng, luôn được người lớn quý mến. “

Tô Băng Hàng một bên nhớ lại cốt truyện một bên tràn đầy tự tin mà ở trong trường tìm kiếm bóng dáng của phòng học, kết quả cậu vẫn là đánh giá quá cao cho bản thân rồi.

Ngôi trường này thật sự…Thật sự….Quá lớn! Rõ ràng là trường trung học thôi vì sao lại xây dựng to như một trường đại học vậy, không biết là học sinh tìm phòng học rất mệt sao??

Trường trung học của quý tộc Đế Hoàng, xem tên đoán nghĩa, chính là một ngôi trường dành cho người có tiền. Là trường trung học trọng điểm của Thành phố Vân Thần, trường được trang bị cơ sở vật chất đầy đủ nhất, dù là cơ sở học tập hay cơ sở giải trí, miễn là học sinh có thể phát huy hết khả năng sáng tạo của mình, các cổ đông của ngôi trường này là bốn tập đoàn lớn sẽ cố gắng để đáp ứng nhu cầu của học sinh. Cách trang trí của trường cũng đầy không khí “sang chảnh”, phong cách kiến trúc hoàn chỉnh rất khác với những trường cấp hai thông thường, rất cao quý! Các giáo viên trong trường cũng là những giáo sư cao cấp được tuyển dụng đặc biệt từ khắp nơi trong nước và thậm chí cả thế giới. Ngôi trường này là nơi mà tất cả học sinh trên cả nước đều khao khát muốn vào, cũng là nơi mà các bậc phụ huynh dù có tranh đến vỡ đầu cũng muốn gửi con đến đây học.

Tô Băng Hàng xua xua tay, xua đi những mảnh vỡ của tiểu thuyết tự nhiên nhảy ra trong đầu cậu, không nghĩ tới bản thân đã đi đến một nơi xa lạ.

Tô Băng Hàng nhìn quanh bốn phía, một mảnh rừng hoa anh đào này là cái quỷ gì đây?

Suy nghĩ trong chốc lát, Tô Băng Hàng mới nhớ ra đây là nơi mà nam chủ và nữ chủ xác nhận mối quan hệ và trao cho nhau nụ hôn đầu tiên sau hơn mười chương, hơn nữa đó còn là nụ hôn nút lưỡi... Em gái, em là đang đùa anh à? Làm gì có người nào trong lần đầu hôn nhau đã có thể hôn lưỡi? Còn là nụ hôn đầu tiên? ? ? Tô Băng Hàng thực sự không biết Tô Xảo Du bình thường hay đọc gì nữa.

Tô Băng Hàng tùy tiện tìm một cái ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi, dự định lát nữa lại đi tìm phòng học. Dù sao buổi lễ khai giảng còn lâu mới kết thúc, hiện tại hẳn là đến lượt nữ chủ thay mặt các học sinh năm nhất lên phát biểu.

Rừng hoa anh đào này không hổ là nơi được miêu tả rõ ràng trong tiểu thuyết, rất mộng mơ và xinh đẹp, đúng như mô tả trong nguyên tác, là thánh địa nổi tiếng về tình yêu, cũng là nơi rất thích hợp… để ngủ.

Tô Băng Hàng vốn định nghiêm túc nhớ lại cốt truyện một chút, xem có chi tiết nào nói về mình hay không, nhưng vì môi trường quá tốt nên một lúc sau lại ngủ thϊếp đi, dựa vào lưng ghế mà ngủ lúc nào không hay biết….