Chương 14

Có một cặp vợ chồng trung niên vào trước bọn họ một bước.

Bởi vì thần thái quá xuất sắc, Chu Nhị Hòa còn quay qua nhìn lại mấy lần, trong lòng âm thầm đoán xem đây là sếp.

"Ngoan chút, em đừng nghịch, đỡ thang máy đứng một lát đi, anh đi ấn thang máy." Chu Nhị Hòa cố gắng vươn một bàn tay ra để chọn tầng thì Ninh Dữ Ý lúc đầu vốn yên tĩnh đột nhiên giãy giụa làm anh mãi không ấn được.

Ngay lúc Chu Nhị Hòa muốn để cậu ngồi luôn trên mặt thì cặp vợ chồng ở phía sau đi lên.

“Tôi giúp cho.” Lâm Ý Nguyệt kéo tay Tạ Lâu, đi trên đôi giày cao gót màu đen bước đến, “Tầng mấy?”

“Ơ, mười, tầng mười một.” Chu Nhị Hòa không chưa kịp phản ứng lại, ngập ngừng trả lời.

Sau đó anh liền nhìn thấy Tạ Lâu ấn tầng 11.

Hôm nay lại phải ăn cơm chó.

(Lúc đầu là ăn chanh. Vị chua của tình yêu à :v)

Chu Nhị Hòa thầm nghĩ.

Lâm Ý Nguyệt từ nhìn Chu Nhị Hòa chuyển sang nhìn Ninh Dữ Ý mà anh đang đỡ, gương mặt từ từ trở nên dịu dàng.

Trong lòng toàn sự hạnh phúc không rõ.

Tới tầng 11, Chu Nhị Hòa đỡ Ninh Dữ Ý ra khỏi thang máy, quay đầu lại cảm ơn hai người họ.

Cửa thang máy khép lại, che đi tầm mắt Lâm Ý Nguyệt đang nhìn hai người.

“Còn trẻ sướиɠ thật.” Lâm Ý Nguyệt lắc đầu.

“Hiện tại cũng tốt.” Tạ Lâu vuốt tay vợ mình, “Đứa bé mà thằng nhóc kia vừa đỡ lớn lên trông rất giống em.”

“Rất giống em?” Lâm Ý Nguyệt có chút giật mình.

“Ừ, mặt cùng miệng giống như cùng một khuôn khắc ra.”

“Đứa bé kia nhìn có vẻ bằng tuổi Tiểu Mộc Mộc nhà mình.” Lâm Ý Nguyệt nói, đột nhiên cứng đờ, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên không thể tin được.

Tạ Lâu rất nhanh cũng phản ứng lại, cầm lấy điện thoại gọi cho phó trợ lý đi điều tra thông tin của hai người vừa rồi.

Trợ lý làm việc rất nhanh, ngay lúc Tạ Lâu vào phòng chưa lâu liền gửi thông tin điều tra được cho ông.

“Tuổi tác giống nha.” Tạ Lâu cố gắng giúp vợ bình tĩnh lại, “Anh sẽ bảo người đi điều tra tình huống trước, đừng vội.”

“Nếu, nếu……” Lâm Ý Nguyệt kích động xen lẫn chút hy vọng, mặt đỏ ửng cả lên, bàn tay để trên đầu gối khẽ run.

“Không có nếu, không có việc gì.” Tạ Lâu ôm lấy vợ, từ từ an ủi bà, “Có thể gặp được đó là duyên phận, nước ở bể bơi đã thay xong, chúng ta đi thả lỏng một chút đi.”

……

Ninh Dữ Ý nửa đêm đã tỉnh, tay ôm đầu đau không chịu được, kinh ngạc rồi bất lực đối với khả năng uống rượu của mình.

Tuy cậu biết mình không uống được rượu nhưng chắc cũng có thể uống được 10 ly nhỏ, không đến nỗi ba ly đã say chứ.

——Đã thế còn là rượu vang đỏ chỉ có hai độ.

**Rượu vang thường có độ từ 5-20 độ, dưới 10 độ đã là thấp rồi mà Ý Ý 2 độ đã say :v

Khả năng uống rượu này của cậu so với trong tưởng tượng thì còn kém quá, may mà anh Chu ở bên cạnh cậu, không thì không biết chuyện gì sảy ra nữa.

“Tỉnh rồi?” Chu Nhị Hòa từ ngoài cửa đi đến, “Anh gọi bữa khuya, ăn không?”

“…… Ăn!”

Ăn xong bữa ăn khuya, Ninh Dữ Ý cùng Chu Nhị Hòa song song nằm ở trên giường.

“Anh còn nghĩ em muốn chơi với tên đó một chút.” Chu Nhị Hòa mặt ngơ ngác, “Ai ngờ em uống ba ly đã say.”

Ninh Dữ Ý xấu hổ nói không nên lời, nói: “Em, em cũng không nghĩ tệ tới như vậy.”

“Đỡ em vào phòng anh liền đi tra phòng 1107.” Chu Nhị Hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, “Cái tên Vu Tư Hàn tâm tư độc ác tàn nhẫn, ở trong đó đã có một người, em biết ai không?”

“Hả?” Ninh Dữ Ý vẻ mặt như hiện lên dòng chữ “Em biết còn bảo anh đi tra à”.

“Em biết Vu Tư Hàn ký hợp đồng với Giải Trí Băng Hỏa không.” Chu Nhị Hòa nói, “Bên trong phòng 1107 là một giám đốc của giải trí Băng Hoả, có chút tiền, 56 tuổi, béo như lợn chết, ghê chết mất.”

Nghĩ đến lão già thấy sắc nổi lòng tham, Chu Nhị Hòa liền thấy ghê tởm.

Ninh Dữ Ý liền nghĩ cũng không dám nghĩ, đồng thời trong lòng cậu cũng có câu hỏi.

Trong nguyên tác tuy rằng Vu Tư Hàn cũng không thích cậu, tác giả cũng chỉ viết trong truyện là lôi kéo “Ninh Dữ Ý” làm đá kê chân của Vu Tư Hàn, nhưng cũng không đến mức hại cậu như vậy mà.

Biết sớm thì đừng có nói là hắn gọi cậu, trời sập thì cậu cũng chẳng muốn gặp lại tên đó.

“Lần này coi như lần cuối cùng.” Chu Nhị Hòa kéo chăn qua đắp trên người mình, “Đêm nay ngủ luôn ở đây đi, buồn ngủ quá, ngày mai tỉnh ngủ rồi về nhà sau.”

Ninh Dữ Ý cũng mệt, ngáp một cái nói: “Vâng.”

……

Hai người ngủ một chút tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, lúc Ninh Dữ Ý tỉnh, Chu Nhị Hòa đã rửa mặt xong.

“Rửa mặt đi, ăn cơm trưa rồi về nhà.” Chu Nhị Hòa chỉ vào đồ ăn trên bàn, “Không thể không nói, đồ ăn khách sạn BS vẫn là ngon nhất.”

Ăn cơm trưa xong, Chu Nhị Hòa đi quầy lễ tân xử lí thủ tục trả phòng trước rồi hai người tách nhau ở của ai về nhà nấy.

Về đến nhà, Ninh Dữ Ý quét dọn cả nhà một lần, sau đó trước khi trời tối đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Cậu biết nấu cơm, dù sao từ khi còn rất nhỏ đã sống một mình, cái này chắc chắn phải học.

Mua xong nguyên liệu nấu ăn, trở về cậu liền vén tay áo lên phân loại những gì đã mua, sau đó chọn hộp đậu hủ, thịt cùng một con cá, tính toán làm đậu hủ Ma Bà cùng cá kho cho bữa tối.

Mới vừa làm xong đồ ăn, lúc ngồi trên bàn ăn chuẩn bị ăn cơm, Ninh Dữ Ý lại nhận được điện thoại của Vu Tư Hàn.

Lần này cậu không có nghe, mà là nhanh chóng cầm điện thoại lên cho hắn vào danh sách đen.

Cậu từ trước đến nay đều là ân oánrõ ràn, bởi vì nguyên chủ vẫn luôn coi Vu Tư Hàn như anh trai mà sùng, cho nên mới quyết định chấp nhận cuộc hẹn của hắn. Nhưng Vu Tư Hàn đối xử với cậu ác như vậy, hắn còn coi như không có việc gì xảy ra mà gọi cho cậu, đây không phải là ngu à.

-----------

Vu Tư Hàn mặc áo tắm, vội vã gọi điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe, hắn nhỏ giọng mắng chửi rồi cúp máy, lại gọi thêm cuộc gọi nữa mới biết mình bị chặn.

Vu Tư Hàn tức giận, tay cầm điện thoại ném mạnh xuống đất: “Cho nên hôm qua nó vốn dĩ không đi phòng 1107 đúng không?”

Uông Âm Khấu đang bị tên giám đốc béo phì ở Giải Trí Băng Hoả kia giận chó đánh mèo mắng một, hèn nhát cúi đầu xin lỗi, khó lắm mãi mới tắt được cuộc gọi của ông ta, quay đầu tức giận nhìn Vu Tư Hàn.

“Không phải là anh làm sao? Nó vào chưa mà anh cũng không biết?”

(Đang tức nên xưng anh với tôi nhé)

“Em làm nó say lăn ra rồi gọi người phục vụ đỡ nó vào phòng 1107.” Sự tức giận của Uông Âm Khấu làm Vu Tư Hàn thoáng bình tĩnh lại, hắn không thể bực tức ở đây được, “Chị, lần này là em không xử lý tốt.”

“Chu Nhị Hòa ngay sau đó liền đưa nó đi rồi, mắt ngươi mù à, chân trước anh vừa đi chân sau tên đó liền đem Ninh Dữ Ý mang đi luôn.” Uông Âm Khấu khó chịu từ lúc bị tên giám đốc béo phì đó mắng, lửa giận đùng đùng cứ thế phát tiết trên người Vu Tư Hàn, “Lời hứa hẹn tối hôm qua chúng ta nói với Vương Kim Phú tự anh giải quyết đi.”

“Vẫn là phòng 1107, nếu Ninh Dữ Ý không đi, vậy thì chính anh đi đi.”

“Chị……” Vu Tư Hàn mặt cứng ngắc, “Có thể hay không……”

“Nếu anh không muốn những tài nguyên kia đều mất hết rồi hãy nói.” Uông Âm Khấu liếc hắn, lạnh lùng nói.

“Em, em biết rồi.” Vu Tư Hàn đáp.

Nhưng hắn chỉ cần tưởng tượng đến Vương Kim Phú toàn thân đều là thịt mỡ đã thấy buồn nôn.

“Người đó trời sinh không được, thích dùng đạo cụ, tự anh chuẩn bị đi, nên làm như thế nào để đổi lấy tài nguyên thì tự mình biết rõ.” Uông Âm Khấu bôi son môi, “Muốn Băng Hỏa nâng anh, nhất định phải trả giá một ít.”

“Em đã biết.”

Từ chương 16 mỗi lần đăng mình sẽ để miễn phí 15 phút rồi đặt có phí nhé còn từ giờ đến hết chương 15 để miễn phí, mình thường đăng trưa, bạn nào muốn đọc miễn phí thì canh buổi trưa nhé.