Chương 1: Bạn trai của cô ấy (1)

Mễ Tửu có một giấc mơ, nói đúng hơn, là ác mộng.

Trong giấc mơ, ba cô mang về một mỹ nhân trẻ trung lại xinh đẹp, làm bao tinh anh giới thượng lưu phát cuồng, nhưng ba cô chỉ coi nữ nhân này như một nhân tình, không chút dụng tâm. Chờ đến khi ông ý thức được mình yêu sâu đậm nữ nhân kia, cô ta đã bỏ đi cùng người đàn ông khác rồi.

Ba của Mễ Tửu, tự nhiên trở thành nam chính tiểu thuyết truy thê.

Mà anh trai cô còn đặc sắc hơn, đối mặt với việc ba anh mang nữ nhân về, vô cùng xấu hổ, vì thế chân ướt chân ráo xông pha, cuối cùng trổ hết tài năng, nổi bật giữa đám tinh anh thương trường, trở thành nam chính tiểu thuyết bạch nguyệt quang.

Cũng là ở trong mơ, Mễ Tửu cùng bạn trai yêu đương, cô lại ngoài ý muốn đột nhiên chết trẻ, mà bạn trai đau khổ trong lòng mấy năm, tình cờ gặp một người trông rất giống cô, anh ta liền coi cô ấy như thế thân của Mễ Tửu, giam cầm cô ấy dưới danh nghĩa Mễ Tửu, nhưng lại yêu cô ấy, cứ như vậy hai người bắt đầu một câu chuyện ngược luyến sau lại biến thành chuyện tình ngọt ngào đến ngấy.

Về phần Mễ Tửu, cô chưa từng được người bạn trai coi cô là bạch nguyệt quang nhắc đến sau này.

Đúng vậy, bạn trai cô là nam chính tiểu thuyết thế thân.

Cơn ác mộng đã doạ tỉnh Mễ Tửu, cô từ trên giường ngồi dậy, cảm giác sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Vốn dĩ khi tỉnh lại, đa số mọi người sẽ không nhớ quá rõ chuyện giấc mơ, nhưng cô lại nhớ rất rõ ràng, cực kì rõ, cảm giác như thể chính cô đã trải qua những sự việc cẩu huyết đấy.

Nghĩ đến những cảnh tượng chân thật trong mơ, Mễ Tửu quyết đoán cầm lấy di động đặt ở đầu giường, đã một giờ sáng, nhưng người bên kia đầu dây đã bắt máy ngay khi vừa được kết nối.

“Có chuyện gì vậy?” Âm thanh của nam sinh không chút khó chịu khi bị cắt ngang giấc ngủ, ngược lại có chút quan tâm, “Em mất ngủ sao?

Bạn trai Mễ Tửu vẫn luôn có sự kiên nhẫn khác thường với cô, trước đây khi cô không ngủ được, dù cô có tìm anh muộn đến mấy, anh đều sẽ kiên nhẫn cùng cô nói chuyện. Mà đại tiểu thư Mễ Tửu, tuy rằng cảm thấy mình cần phải thông cảm cho đối phương một chút, vì đối phương suy xét, nhưng lại quen với việc được chăm sóc, tự nhiên coi mình thành trung tâm.

Cô mím môi, giọng điệu rối rắm, “Em gặp ác mộng.”

Trong giọng nói, cô gái vô thức để lộ chút làm nũng.

“Chỉ là ác mộng mà thôi, không cần lo lắng. Tửu Tửu, đừng sợ.”

“Nhưng ác mộng lần này đặc biệt chân thật…” Mễ Tửu nhịn không được bộc bạch khát vọng, “Em mơ thấy ba mang về một nữ nhân cực kì xinh đẹp, cũng mơ thấy anh trai tranh giành nữ nhân với ba, hơn nữa em còn mơ thấy…mơ thấy…”

Giọng cô ngày càng nhỏ, như thể không biết nên nói như thế nào.

Nam sinh ôn hòa nói: “Còn mơ thấy gì nữa?”

“Em mơ thấy sau khi em chết, bạn trai em lại yêu một nữ nhân có nhan sắc vô cùng giống mình.” Nhắc đến chuyện này, cô liền có chút kích động, than thở, “Anh nói xem vì sao nam nhân có thể vì khuôn mặt trông giống mà thích một người khác? Rốt cuộc hắn thích người kia, hay chỉ là thích khuôn mặt người kia thôi? Một bên biểu hiện bộ dáng thâm tình đến chết không thôi, một bên lại cùng nữ nhân tương tự yêu nhau chết đi sống lại, thật làm em cảm thấy ghê tởm.”

Đương nhiên, khi người yêu qua đời không có nghĩa người còn sống không thể tìm mùa xuân thứ hai, mùa xuân thứ hai này là ai khác cũng không sao, nhưng tại sao là một người trông giống như người đã chết, không phải làm người chết cũng không yên tâm sao?

Mễ Tửu khịt mũi bất mãn, “Em thấy giá trị tồn tại của mình chính là dùng gương mặt này làm công cụ, tạo ra cơ hội cho bọn họ yêu nhau!”

Người bên kia đầu dây dịu dàng trấn an, “Tửu Tửu, ngoài em ra, anh sẽ không thích một ai khác, càng sẽ không thích người trông giống em, em chính là em, anh rất rõ ràng người anh thích là em, mà không phải vì khuôn mặt em.”

Khoé môi Mễ Tửu khẽ cong lên, ôm chăn lăn một vòng trên giường, thật ra, tính tình cô ấy vốn rất đáng yêu.

Cô ấy luôn thích nghe những lời đường mật, không còn cách nào, lòng hư vinh của cô trước giờ tương đối mạnh, mà vị bạn trai này của cô có thể đáp ứng tất thảy yêu cầu.

Người bên kia dường như có thể đoán được bộ dáng đáng yêu của cô lúc này. trong giọng nói anh chứa chút ý cười, “Cho nên em không cần tức giận, vì anh sẽ không làm những việc em mơ thấy.”

“Em biết” Mễ Tửu nằm trên giường, một tay chống cằm nói, “Lục Tu, người bạn trai trong mơ không phải anh đâu.”

Lần này, đầu bên kia im lặng vài giây, rồi mới cười hỏi, “Phải không?”