Chương 2: Bạn trai của cô ấy (2)

Tuy rằng anh đang cười, nhưng người vô tâm như Mễ Tửu cũng cảm giác được anh đang rất không vui, cô từ trên giường nghiêm chỉnh ngồi dậy, tỏ vẻ trung thành, “Nhưng em chỉ thích mỗi anh nha, cũng sẽ không thích những người đàn ông khác.”

“Được, anh tin em.”

“Nhưng mà…vì sao em lại có một giấc mơ kì quái như vậy? Mễ Tửu cảm thấy nghi hoặc, cô rất ít khi nằm mơ, mà lần này mơ lại gặp một giấc mơ kì lạ.

“Như vậy, người bạn trai trong mơ đó là ai?”

Giọng điệu của cô mang vẻ ghét bỏ: “Là một người làm em thấy cực kì đáng ghét.”

“Vậy đúng rồi, kẻ làm Tửu Tửu ghét bỏ chắc chắn không phải người tốt lành gì, nên em mới có giấc mơ đó, bởi vì hắn chắc chắn là một kẻ không chú trọng tình cảm, không giống anh, chỉ toàn tâm toàn ý với em, cho nên em tuyệt đối sẽ không mơ thấy anh làm những việc hoang đường đó.”

Mễ Tửu bị dỗ đến cao hứng, cô gật đầu thật mạnh, “Đúng, anh nói đúng!”

Bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, “Hiện tại đã khuya, thân thể em không tốt, cần phải ngủ đủ giấc, vậy nên bây giờ em có thể an tâm ngủ chưa?”

“Còn không phải là em nhớ anh…”

“Anh cũng nhớ em, bảo bối.”

Nghe được giọng nói dịu dàng của anh, Mễ Tửu cảm thấy mình như đang ăn mật, cô vặn vẹo trên giường, lại hôn gió một cái, nói: “ Sáng mai gặp, yêu anh!”

Cô mãn nguyện cúp điện thoại, quét sạch sầu muộn cùng bất mãn trước đó, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Ở một căn phòng khác trong thành phố, nam sinh khí chất ôn hoà đặt di động xuống, anh ngồi trên sô pha, nhìn người đàn ông trung niên thương tích đầy mình đang ngã trên mặt đất trước mặt. Mỗi một vết thương đều có thể khiến người ta đau đớn, nhưng người đàn ông không thể thét ra tiếng, miệng ông ta đã bị bịt kín.

Nam sinh ngồi trên sô pha ôn hòa lễ độ: "Chúng ta có thể tiếp tục vui vẻ trò chuyện chứ, hay là anh vẫn cần thêm một chút thời gian để suy nghĩ xem, đến tột cùng là người nào đã đến tìm anh, muốn anh ra tay với bạn gái đáng yêu của tôi?”

Rõ ràng mới vừa rồi, khi anh nói chuyện điện thoại, lời nói và cử chỉ ôn nhu làm người ta cảm thấy như đang tắm mình trong gió xuân, mà hiện tại, anh ta vẫn đang cười, nhưng lại chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Người đàn ông sắc mặt xanh tím, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ, ông ta đến giờ vẫn không hiểu, kế hoạch bắt cóc thiên kim nhà kia là việc tuyệt mật, nhưng người trước mắt thoạt nhìn chính là một thanh niên được giáo dưỡng tốt đẹp, lại xuống tay quá tàn nhẫn, đến tột cùng người trẻ tuổi này làm sao biết được?

……

Tuy rằng Mễ Tửu là đại tiểu thư Tô gia, ngày thường bị chiều hư nên đương nhiên có chút bệnh công chúa, nhưng có một số việc cô lại rất cố chấp, ví như không thể đi học trễ. Vậy nên, dù ghét cái lạnh buổi sáng, cô vẫn rất đúng giờ rời khỏi giường.

Nhìn nhắc nhở nhiệt độ trên điện thoại, cô khoác chiếc áo khoác dày bên ngoài đồng phục học sinh, thuận miệng ăn xong bữa sáng dì làm rồi đeo cặp trên lưng ra khỏi cửa, tình cờ gặp bác tài xế thâm ý trêu chọc, “Hôm nay có người đến làm vương tử bảo vệ công chúa, tôi nghĩ mình không cần thiết phải làm kỵ sĩ hộ tống công chúa ra ngoài rồi.”

Cô nhanh chóng đoán ra điều gì đó, vui vẻ chạy về phía cổng lớn biệt thự, quả nhiên, một chiếc xe không thuộc về nhà cô đang dừng ở đó, trước xe còn có một nam sinh dáng người cao dài mặc đồng phục học sinh.