Chương 3: Bạn trai của cô ấy (3)

“Lục Tu!” Cô hét lên, vừa mới nhào qua đã bị ai đó ôm lấy, cô mặc nhiều như vậy, nếu không phải thể lực anh tốt, nhất định anh sẽ không bắt được cô.

Thiếu nữ làn da trắng nõn, khuôn miệng nhỏ ửng hồng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ngấn nước sáng ngời, nếu đỏ mắt sẽ làm người ta đau lòng không thôi, mà hiện tại bởi vì kích động, khuôn mặt cô đỏ bừng, càng thêm có vẻ sáng sủa xinh đẹp.

Lục Tu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì chạy vội của cô, nhịn không được xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Không phải anh đã nói rằng em không thể chạy như vậy sao? Cơ thể em không khoẻ, không thể vận động mạnh.”

“Nhưng em vừa thấy anh liền muốn chạy thật nhanh đến ôm anh, em không thể khống chế được chính mình.” Giọng nói của cô mang theo ý làm nũng, bởi vì cô rất rõ ràng, chỉ cần mình làm nũng, vẻ mặt anh có nghiêm túc đến đâu cũng rất nhanh liền mềm xuống.

Quả nhiên, lần này cũng vậy.

“Không được có lần sau.” Lục Tu hôn lên khoé môi lạnh lẽo của cô, cô sợ lạnh, anh cũng không nỡ để cô ở bên ngoài chịu lạnh, chỉ có thể nắm tay cô lên xe trước.

Tài xế Lục gia cũng như người nhà họ Lục đã sớm tiếp nhận việc thiếu gia nhà mình thông đồng với tiểu thư Tô gia, nhìn Lục Tu mang theo đại tiểu thư nũng nịu lên xe, tài xế liền lái xe đi về phía trường học.

Trên xe bật máy sưởi, Mễ Tửu cởi bỏ chiếc áo khoác nặng trên người, lập tức liền cảm thấy mình như giảm được mấy cân, thoải mái hơn nhiều. Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đang cẩn thận đem quần áo cô gấp lại. Cô trước giờ làm việc thường không có kế hoạch, mọi thứ đều rất tuỳ tiện. Nhưng Lục Tu lại không như vậy, anh không có chút cẩu thả, làm việc nghiêm túc đến nỗi làm cô thường xuyên hoài nghi lúc trước anh nghĩ như thế nào lại cảm thấy hai người họ thích hợp yêu đương.

Lục Tu đặt quần áo đã được gấp gọn gàng sang một bên, cụp mắt nhìn cô, duỗi tay sửa sang lại mái tóc dài hơi rối của cô, mỉm cười hỏi: “Từ giờ đến trường còn một đoạn đường, em có muốn ngủ một lát không?”

“Không cần.” Cô lắc đầu, lại nắm tay anh, mỉm cười ngọt ngào: “Em muốn nhìn anh, không muốn ngủ.”

Phía trước, tài xế nghiến răng hàm sau, cảm thấy quá mệt mỏi, răng đau nhức, nhưng khi thấy nụ cười trên khoé môi thiếu gia qua gương chiếu hậu, tài xế lại cảm thấy hai người trẻ tuổi thật xứng đôi.

“Hôm qua em vẫn gặp ác mộng sau khi gọi cho anh sao?” Lục Tu hỏi, một bên lấy trong túi ra một chiếc kẹp tóc pha lê màu hồng, đem những lọn tóc nhỏ kẹp lại bên. Mái tóc đen dài điểm xuyết nhiều điểm hồng nhạt, càng thêm vẻ đáng yêu.

Từ khi quen nhau, trên người Lục Tu luôn bất ngờ xuất hiện những đồ vật dành cho con gái, anh rất vui lòng vì Mễ Tửu dự trữ đồ dùng, so với Mễ Tửu, anh càng thích nhìn cô mặc đẹp. Nên hiện tại mỗi lần muốn đi đâu, Mễ Tửu lười nghĩ mình muốn mặc gì, đều là anh tự quyết định.

Đôi mắt Mễ Tửu cong lên như mảnh trăng khuyết: “Sau khi gọi điện cho anh, em đã ngủ rất ngon, Lục Tu, anh thật sự quá tốt!”

“Tốt như thế nào?”

“Anh xem, sau khi ở bên anh, em ít khi ho khan, số lần phải nhập viện cũng giảm, hơn nữa khi nghe giọng anh, em cũng sẽ không gặp ác mộng…” Cô dùng ngón tay đếm chỗ tốt của anh, nghiêm túc như thể hắn thật sự có ma lực lớn như vậy, nói một hồi, cô lại không thể ngừng nói: “Khi em vô cớ gây sự, anh sẽ không giận em, khi em không có việc gì làm ra vẻ, anh cũng sẽ không cãi nhau với em, nửa đêm em gọi cho anh, anh cũng rất kiên nhẫn nói chuyện với em.

Tuy nói cô có tính khí đại tiểu thư, nhưng cô cũng rất tự mình biết mình.