Chương 4: Bạn trai của cô ấy (4)

Đôi mắt đen láy của Lục Tu hiện lên ý cười, “Em nói nhiều như vậy, chẳng lẽ em không có ưu điểm gì sao?”

Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Xinh đẹp có được tính là ưu điểm không?”

“Đương nhiên tính.”

Cô cười đến vui vẻ.

Đến cổng trường, Lục Tu mặc lại áo khoác cho cô, lại đêm khăn cổ của mình quàng lên cổ cô, nhìn cô cầm chiếc khăn ngửi mùi hương thuộc về anh hình như còn lưu lại, anh nhịn không được muốn ôm cô vào lòng, xoa nắn một phen.

Tài xế âm thầm để ý, dường như cứ mỗi ngày một lần, thiếu gia nhà ông hầu hạ tiểu thư Tô gia đến vừa lòng, trong lòng không khỏi cảm khái, vị đại tiểu thư cao quý này có thể gặp được người tốt như thiếu gia nhà ông đúng là vận khí tốt.

Hai người đã xuống xe, ngay lúc tài xế chuẩn bị lái xe đi, Mễ Tửu bỗng nhiên bước nhanh trở lại, cô gọi: “Chú Lý!”

Người tài xế họ Lý tưởng rằng cô bỏ quên thứ gì, vội vàng dẫm phanh lại, hỏi: “Mễ tiểu thư có việc gì sao?”

Mễ Tửu mang họ mẹ, tuy là tiểu thư Tô gia, cô lại không mang họ Tô.

Mễ Tửu lấy ra một con búp bê vải đáng yêu từ trong cặp, “Tôi nghe người con thứ hai mới sinh của chú là một bé gái xinh đẹp, cái này đưa cho cô ấy chơi cùng.”

Búp bê mới tinh, còn chưa mở bao ngoài.

Tài xế Lý không nghĩ rằng việc mình có thêm một cô con gái lại được vị tiểu thư này để ý, ông cầm lấy đồ vật, vội vàng nói cảm ơn.

Mễ Tửu lùi lại vài bước, nam sinh ở cách đó không xa ôm cô vào lòng.

Nhìn bóng dáng bọn họ cùng nhau rời đi, tài xế lại nhìn con búp bê vải trong tay, đại khái hiểu được tại sao thiếu gia nhà mình vốn chưa từng có hứng thú với nữ sinh lại muốn yêu sớm.

Rốt cuộc vị đại tiểu thư xinh đẹp kia vẫn có chút đáng yêu.

Mễ Tửu và Lục Tu không chỉ học cùng lớp mà còn ngồi cùng bàn, ở loại trường quý tộc như bọn họ, đối với cái gọi là hiện tượng tình yêu, đều nhắm một mắt mở một mắt làm lơ, huống chi Mễ Tửu và Lục Tu còn có hôn ước. Miễn là họ không làm chuyện gì khác người, thì mối quan hệ của họ cũng bình thường như bao nhiêu cặp nam nữ khác ở đây.

Mễ Tửu ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Lục Tu ngồi ở bên ngoài, từ trong cặp lấy ra một hộp sữa chua đưa cho Mễ Tửu. Lục Tu sờ đầu cô, nói mấy câu rồi rời khỏi phòng học. Anh còn đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Hội Học sinh, thỉnh thoảng sau khi đưa cô vào lớp, anh còn phải qua chỗ Hội Học sinh.

“Này, Tửu Tửu…”

Nghe thấy tiếng người phía sau gọi mình, Mễ Tửu quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Tịnh Tịnh, có việc gì sao?”

Ngồi ở sau lưng Mễ Tửu là một cô gái xinh đẹp, nữ sinh này ăn mặc rất tinh xảo, tuy vẫn còn là học sinh nhưng cô đã uốn mái tóc dài thành gợn sóng, quyến rũ đến mức có cảm giác hung hãn.

Cô ấy là Tần Tịnh, đại tiểu thư Tần gia, cô học cùng Mễ Tửu từ mẫu giáo đến tận bây giờ, có thể nói là duyên phận.

Tần Tịnh liếc nhìn hộp sữa chua vị dâu tây trên tay Mễ Tửu, tràn ngập thiện ý hỏi: “Nghe nói cuối tuần trước, nhà cậu và Lục gia đã định ra hôn ước rồi?”

“Đúng là vậy.”

“Ôi, sao lại quyết định nhanh như vậy?” Tần Tịnh tiếc nuối nói: “Hai ngày đó ngay lúc tớ đi Pháp mua quần áo, không kịp trở về tham gia tiệc đính hôn của cậu.”

Mễ Tửu rộ ra tười cười: “Không sao, hôn lễ cậu tới là được rồi.”