Chương 11: Bạn trai của cô ấy (11)

Mễ Tửu liếc nhìn ra phía sau phòng học, “Tên ác bá kia đâu?”

Tần Tịnh trả lời, “Bị chị dâu tương lai của cậu gọi đến nói chuyện nhân sinh rồi.”

“Chị dâu tương lai” trong lời Tần Tịnh chính là giáo viên chủ nhiệm lớp bọn họ, Văn Nhã. Một sinh viên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp liền trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ. Kỳ thật vòng hào môn của bọn họ rất nhỏ. Gia tộc nào có chuyện gì, rất nhanh đã bị người ta đi rêu rao khắp nơi.

Anh trai của Mễ Tửu và Văn Nhã là thanh mai trúc mã, mấy năm trước bọn họ đã đính hôn. Có lẽ không bao lâu nữa, giáo viên của bọn họ sẽ có thể trở thành Tô thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận.

Sắc mặt Mễ Tửu có vài phần kỳ quái, bởi vì cô nhớ tới cơn ác mộng kia. Anh trai cô học theo tiểu thuyết bạch nguyệt quang, tự nhiên cùng Văn Nhã giải trừ hôn ước. Mà cô gái dịu dàng xinh đẹp lại bởi vì chuyện này mà bị tâm tư ghen ghét che mắt, làm không ít chuyện xấu, cuối cùng bị anh trai Mễ Tửu ra tay làm Ôn gia phá sản.

Không, người không có đầu óc trong mộng, nhất định không phải anh trai cô!

Mễ Tửu lắc đầu, cô nhìn chằm chằm người nam sinh bên cạnh không chớp mắt.

Lục Tu bị ánh mắt nóng rực của cô làm cho sững sờ, “Tửu Tửu, làm sao vậy?”

Cô bắt lấy tay anh, vẻ mặt cảm động, “Lục Tu, có anh ở đây thật tốt.”

Anh cười, đưa tay sờ lêи đỉиɦ đầu cô.

Chỉ có điều sự tồn tại của Lục Tu khác với giấc mơ của cô, có Lục Tu ở bên cạnh, cô càng chắc chắn những chuyện vô lý đó chỉ là giấc mộng phi logic.

Tần Tịnh nhịn không được nghiến răng, nhìn đôi nam nữ trước mặt phát ra mùi vị ngọt ngào của tình yêu, thật đúng là làm cô ê răng.

Lại nhìn Triệu Mộc, trên mặt hắn lộ ra biểu tình của một người mẹ già. Đúng vậy, Lục Tu và Mễ Tửu là kiểu CP mẫu mực ở trong mắt rất nhiều người.

Sau khi kết thúc tiết thứ ba, ác bá Tiết Tập mới từ trong văn phòng giáo viên về tới phòng học. Trong lúc đi vào trong phòng học, có cảm giác hắn liếc nhìn về hướng Mễ Tửu đang ngồi.

Nhưng Mễ Tửu đang ngồi gần cửa sổ, bên ngoài cô còn có một Lục Tu. Lục Tu bình tĩnh ngước mắt, vẻ mặt lúc nào cũng ưu nhã thong dong, dường như anh hoàn toàn không cảm nhận được khí thế khiến người sợ hãi phát ra trên người Tiết Tập. Mà Mễ Tửu đang ở dưới sự bảo bọc của anh, khó có thể chú ý tới những phong ba của thế giới bên ngoài.

Khi hai nam sinh có khí chất hoàn toàn bất đồng đối chọi gay gắt với nhau, bầu không khí giương cung bạt kiếm lan tràn. Những người đang trò chuyện với nhau trong phòng học đột nhiên đều yên lặng.

“Tiết Tập, cậu đứng bất động ở đấy làm gì? Định làm thần giữ cửa sao? ”

Giọng nói đùa cợt truyền đến từ sau lưng của Tiết Tập, mặt của hắn đầy sự không kiên nhẫn “Ách” một tiếng. Hắn xoa lỗ tai đi về vị trí của mình ngồi xuống, sau đó liền cầm lấy tai nghe đeo vào. Lười nhác ôm cánh tay và tựa lưng vào ghế ngồi, cả người đều tản ra ra khí chất “Gia rất phiền, đừng đến gây chuyện với gia” .

Người phụ nữ với mái tóc đen dài được buộc lên, dung mạo thanh tú mềm mại, dáng người thanh mảnh, tính tình dịu dàng, là giáo viên chủ nhiệm của lớp một năm ba, Văn Nhã.

Văn Nhã nói: “Mễ Tửu, em ra đây một chút.”

Mễ Tửu còn chưa kịp trả lời, Lục Tu đã lễ phép dò hỏi: “Cô giáo, có chuyện gì sao?”

Văn Nhã liếc nhìn Lục Tu, cô không ngạc nhiên khi thấy Lục Tu xen vào mọi chuyện có liên quan tới Mễ Tửu, “Cô có vài lời muốn nói riêng với Mễ Tửu.”

Mễ Tửu chọc chọc tay Lục Tu, anh rũ mắt nhìn cô, cô nháy nháy mắt. Cuối cùng, anh vẫn phải đứng dậy nhường chỗ cho cô bước ra.

Khi Mễ Tửu chuẩn bị rời khỏi phòng học, Lục Tu ôn hòa nói: “Cô giáo Ôn, tiết học sắp bắt đầu.”