Chương 12: Bạn trai của cô ấy (12)

Văn Nhã mỉm cười, “Đừng lo lắng, sẽ không chậm trễ giờ học của Mễ Tửu.”

Triệu Mộc nhịn không được nhỏ giọng cảm thán, “Lục Tu đối với Mễ Tửu thật tốt.”

Nếu không phải vì sợ phá hư hình tượng của bản thân, Tần Tịnh thật muốn trợn mắt, lời nói không có ý tốt, “Mọi chuyện lớn nhỏ của Mễ Tửu đều bị cậu ta khống chế trong lòng bàn tay, tốt chỗ nào?”

Chính cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Tần Tịnh đã sớm phát hiện, trên người Mễ Tửu hiện tại, hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng Lục Tu. thức ăn, đồ dùng, quần áo của cô ấy đều một tay Lục Tu lo liệu. Tần Tịnh có thể thề, cô khi còn nhỏ thích búp bê Tây Dương, nhưng cô chăm sóc búp bê cũng không chu đáo đến thế.

Triệu Mộc nói: “Tần Tịnh, tôi biết cậu và Mễ Tửu là chị em tốt, nên cậu mới cảm thấy Lục Tu cướp đi chị em tốt của cậu, mà khó chịu với cậu ta. Nhưng cậu cũng đừng khó chịu trong lòng, cậu phải tin tưởng chính bản thân mình, một ngày nào đó, cậu nhất định sẽ tìm được một người bạn trai tốt như Lục Tu.

Tần Tịnh lập tức bày ra vẻ mặt kinh tởm.

Tìm một người bạn trai cuồng khống chế giống như Lục Tu?

Cô chỉ cần một người bạn trai chất lượng cao để hỗ trợ mình, nhưng cô không điên đến nỗi tìm một người bạn trai giống Lục Tu!

Trên hành lang ngoài phòng học.

Mễ Tửu hỏi: “Cô Văn, có việc gì sao?”

“Thân thể của em không sao chứ?” Văn Nhã quan tâm hỏi: “Có nơi nào cảm thấy khó chịu không?”

Anh trai của Mễ Tửu và Văn Nhã là thanh mai trúc mã, đương nhiên cô ấy cũng quen biết Mễ Tửu nhiều năm, tuy nói hai người họ không thân thiết như chị em, nhưng cũng có thể coi như bạn bè, chưa kể bây giờ Văn Nhã lại là giáo viên của Mễ Tửu.

Mễ Tửu lắc đầu, “Em không cảm thấy khó chịu, cô Văn, cô đừng nói cho anh trai em biết chuyện hôm nay.”

Nếu anh trai cô biết, với bộ dáng cáu kỉnh của anh ấy chắc sẽ tìm người ta tính sổ, Mễ Tửu cảm thấy rất mất mặt.

Văn Nhã thấy sắc mặt Mễ Tửu hồng nhuận, không giống như có việc gì, cô cũng từ bỏ ý định liên lạc với anh trai Mễ Tửu, cô uyển chuyển nói: “Nghe nói Lục Tu đưa em đến phòng y tế, còn ở riêng cùng nhau một khoảng thời gian, bây giờ em vẫn còn rất nhỏ…”

Mễ Tửu nhanh chóng trả lời, “Em biết, em sẽ không làm những việc vượt quá giới hạn trước khi em thành niên.”

Văn Nhã nhìn bộ dáng đơn thuần của Mễ Tửu, vô cùng hoài nghi, “Em biết sao?”

“Vâng!” Mễ Tửu gật đầu, “Lục Tu nói, bọn em không thể làm những chuyện quá thân mật trước khi vào đại học.”

Trong lòng Văn Nhã thở phào nhẹ nhõm, cô còn chưa biết nên nói thế nào mới tốt, nhưng đứa trẻ Lục Tu này thật sự đáng tin, làm việc cẩn trọng, chu đáo xem xét sự việc. Cô còn lo lắng tuổi nhỏ bị hormone ảnh hưởng làm ra chuyện gì quá đáng, không nghĩ tới Lục Tu là nam sinh, ngược lại còn bình tĩnh hơn.

Văn Nhã mỉm cười, “Về điểm này, em nghe cậu ta nói không sai.”

Mễ Tửu cười rạng rỡ, “Anh ấy thông minh hơn em, em đương nhiên nghe lời anh ấy.”

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, Văn Nhã nhịn không được xoa xoa đỉnh đầu Mễ Tửu, “Được rồi, em trở về lớp đi.”

Mễ Tửu nhẹ nhàng trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống, người bên cạnh ôn hoà hỏi: “Cô Văn đã nói gì?”

“Cô ấy nói em nên nghe lời anh.”

Lục Tu một bên vuốt phẳng nếp gấp ở các mép đồng phục cho cô, một bên hỏi: “Nghe lời anh việc gì?”

“Trước khi thành niên, chúng ta không thể làm chuyện quá mức thân mật.”

Lục Tu mỉm cười nhìn cô, “Chỉ có một câu này thôi sao?”

“Phải, chỉ có một câu.” Mễ Tửu dịch lại gần anh, cong khoé mắt, nhỏ giọng nói: “Em nhớ rõ sau câu này anh còn nói một câu nữa, ôm ấp hôn hít không tính là thân mật quá mức, nhưng em lại không nói câu này với giáo viên đâu.”

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt như chứa vô số ánh sao lấp lánh, tràn đầy mong đợi.

Khoé môi Lục Tu mang theo nụ cười, “Tửu Tửu thật thông minh.”

Cô mãn nguyện cười ra tiếng.

MN, ê răng quá!

Tần Tịnh ngồi ở phía sau thật muốn tự chọc mù mắt mình, thừa dịp giáo viên chưa vào lớp, cô âm thầm lấy điện thoại di động ra, tìm xem bệnh viện nha khoa nào tốt nhất.