Thế Giới 1: Chương 19

Bạch Hạ thường xuyên mắc lỗi cảnh này, Tống Trì lạnh lùng nhìn cậu; "Đây là năng lực diễn xuất của cậu?"

Bạch Hạ rất căng thẳng, cậu luôn cảm thấy Tống Trì luôn cười nhạo mình.

"Không phải Tống tổng, bởi vì không có đối thủ biểu diễn, cho nên độ khó tăng lên, nếu là trên phim trường em nhất định sẽ...."

Tống Trì cười nhạo một tiếng: " Đối thủ? Vậy tôi sẽ là đối thủ của cậu, nếu cậu vẫn như vậy thì phải đi bồi dưỡng thêm đi."

Nếu đi bồi dưỡng lại thì tài nguyên sẽ không còn, sẽ rất khó để đứng lên một lần nữa, hơn nữa bồi dưỡng trong lời nói của Tống Trì ai biết là cái gì.

Bạch Hạ không nghĩ tới Tống Trì lại là đối thủ của mình, nếu không có quan hệ với Hàn Mục, thì cậu chỉ là một nhân viên nhỏ trong tay Tống Trì, không đáng để ông chủ tự mình cùng cậu diễn trò.

Hay là thật ra trong lòng Tống Trì, Hàn Mục cũng rất quan trọng, cho nên Bạch Hạ cũng trở nên quan trọng?

Cảnh này rất xấu hổ, đó là nhân vật Bạch Hạ diễn giả nữ dụ dỗ hoàng đế để ám sát, không có nhiều lời thoại nhưng ánh mắt và hành động phải lưu loát.

Tống Trì rất phối hợp, y đem ghế nhẹ nhàng đẩy ra.

Tống Trì tây trang chỉnh tề, không một nếp gấp, cà vạt ngay ngắn, ngồi ở trên ghế giống như một minh quân sát phạt(*) quả quyết(*), ánh mắt như kiếm sắc bén, cùng với hoàng đế ngu ngốc háo sắc trong kịch bản không hề giống nhau.

(*)sát phạt: a ta hiểu nghĩa mà không biết giải thích sao các nàng tự hiểu nha.

(*)quả quyết: không hề do dự

Bạch Hạ càng khẩn trương, ánh mắt lướt qua, Tống Trì hoàn toàn thờ ơ, giống như một mỹ nhân lạnh lùng, điều này càng khiến cho Bạch Hạ thêm áp lực.

Bạch Hạ cảm thấy Tống Trì hẳn là cố ý, nhưng Bạch Hạ không nghĩ làm y như ý.

Vị hoàng đế trong kịch bản bị ánh mắt của cậu mê hoặc, bị gϊếŧ chưa đầy một nén hương, Tống Trì càng thờ ơ, thì ham muốn chiến thắng Bạch Hạ càng mãnh liệt.

Bạch Hạ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, không có tà áo dài tung bay trên phim trường, nhưng ánh vẫn luôn hướng về Tống Trì, lúc đi còn cố ý học bước chân của phụ nữ, vòng eo của cậu mềm mại, tỉ lệ tương đối, khi đi giống như múa, ánh mắt tựa như mùa thu, như những ngọn núi và những dòng sông dồn người xuống từng mãnh.

Khi Tống Trì hồi phục lại tinh thần, Bạch Hạ đã ngồi trên đùi y.

Chiếc ghế da đắt tiền rộng rãi, Bạch Hạ giống như một yêu cơ hoạ quốc trèo lên vai Tống Trì, ngẩng đầu ngậm ngùi, trong mắt một mảnh mị ý, "Bệ hạ, người có muốn ta không?"

Hàng mi dài của Tống Trì rũ xuống, đáy mắt tối đen như mực, yết hầu lạnh như băng nhẹ nhàng chuyển động, tay nhịn không được muốn nới lỏng cà vạt, nhưng Bạch Hạ lại nắm lấy cà vạt của y: "Tống tổng, đoạn này của tôi thế nào?"

Nở nụ cười xảo quyệt.

Giọng nói của Tống Trì khàn khàn: "Bình thường cậu chính là như vậy câu dẫn Hàn Mục sao?"

Cũng giống như đêm hôm đó ôm lấy y hôn nhau, Tống Trì hổi tưởng lại da đầu đều tê dại.

Tối hôm đó vừa về nhà y liền uống thuốc trấn áp, sau đó là một hồi tự xử.

Nhưng cả đêm y không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ nghĩ đến khuôn mặt tuyệt đẹp của Bạch Hạ, cái chạm nhẹ của môi và lưỡi, làn da mỏng manh và mái tóc mềm mại mà lòng bàn tay đã chạm vào, điều đó khiến y mất ngủ cả đêm.

Y chưa bao giờ bị câu dẫn bởi một yêu tinh như vậy.

Y khó chịu nghĩ, Bạch Hạ bị Hàn Mục mang về, cậu như thế này sẽ xảy ra chuyện gì?

Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được đi?

Bạch Hạ cảm thấy bàn tay đang ôm thắt lưng của Tống Trì siết chặt khiến cậu phát đau, cảm giác khó chịu khiến cậu muốn bỏ chạy ngay lập tức, nhưng Tống Trì đã đè lại cổ tay của cậu.

"Tối hôm đó có phải Hàn Mục đem cậu thao hỏng không? Tôi nghe nói sau ngày hôm đó cậu bị bệnh trong một thời gian dài."

_____________________________

Lão Công: Dịch xong ta phát hiện thì ra Hàn Mục bị liệt dương nên mới không thể xx với Bạch Hạ được, chậc chậc thật tội nghiệp....