Thế Giới 1: Chương 18

Thời điểm Tống Trì đi tới theo bản năng cậu muốn lùi lại phía sau, nhưng Bạch Hạ dừng lại ý định, nếu không phải vì sĩ diện từ lâu cậu đã lộ ra sợ hãi.

"Anh, anh mắng tôi!"

Ấp a ấp úng thẹn quá hoá giận, khí thế khi nảy đã giảm đi phân nữa.

"Bạch Hạ cậu còn không hiểu sao, ông chủ của cậu là tôi." Ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt: " Hàn Mục không thể quyết định được bất cứ thứ gì của cậu, cậu muốn tài nguyên, thì phải ra sức thể hiện với tôi, nhưng hiện tại cậu lại đi khıêυ khí©h ông chủ của mình thật ngu ngốc.

Đầu óc Bạch Hạ rốt cuộc tỉnh táo lại, Tống Trì nói đúng, ngay cả Hàn Mục cũng yêu cầu Tống Trì chiếu cố cậu, nhưng cậu lại bởi vì tức giận mà tới tìm Tống Trì gây phiền toái.

Cậu chỉ muốn đoạt lại tài nguyên nhưng Hàn Mục không giúp, cậu liền nổi giận đùng đùng tìm Tống Trì, nói cái gì cũng không cần suy nghĩ.

"Cậu biết vì sao tôi đóng băng hoạt động của cậu không?"

Trong lòng Bạch Hạ nói, quả nhiên là anh, nhất định là anh trả thù tôi, hoặc là ghen tị tôi và Hàn Mục bên nhau.

Bạch Hạ nghe nói qua Hàn gia, nhưng cũng chưa từng nghe nói qua người họ Tống nào, Tống Trì tuy rằng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nhưng so ra gia thế và quyền lực kém xa Hàn Mục, cho nên ai mà không muốn ôm một cái đùi vàng như vậy.

Có người muốn lấy đùi vàng của cậu chính là muốn lấy mạng của cậu.

Nhưng Bạch Hạ vừa thông suốt nói chuyện khách khí không ít: " Có phải là do đêm hôm đó..."

"Không phải." Tống Trì lên tiếng đánh gãy lời nói, dường như không muốn nhắc lại chuyện này: "Tôi không phải bởi vì việc tư mà trả thù riêng, Bạch Hạ tôi không muốn bình luận gì về nhân cách của cậu, nhưng năng lực diễn xuất của cậu quá kém."

"Năng lực diễn xuất của tôi kém? Tống tổng có phải ai đã nói với anh cái gì không? Chương trình tạp kỹ vừa rồi cũng rất tốt, và trong bộ phim của đạo diễn Lý, các nhà đào tư rất coi trọng tôi..."

"Các nhà đầu tư? Ý cậu là Hàn Mục?"

Ánh mắt Bạch Hạ không tốt nhìn chằm chằm vào y, cậu cho rằng Tống Trì muốn khoe cái gì đó, nhưng không nghĩ tới Tống Trì lại nói: "Hàn Mục rút vốn rồi."

Tống Trì giọng nói lạnh nhạt: "Không có kim chủ nâng đỡ, cậu sẽ bị đạo diễn Lý đá ra, Bạch Hạ diễn xuất của cậu quá kém, cũng không tiến bộ, nếu tôi là đạo diễn, tôi sẽ không cần một người như anh."

Lão Công: Nhưng rất tiếc anh không phải là đạo diễn...

Bạch Hạ hoàn toàn bị những lời nói này đâm trúng: " Tại sao tôi không vào được, tôi rất cố gắng!"

Lão Công: Có những việc không phải chỉ cần cố gắng là được.

Bạch Hạ đúng là đang học diễn xuất, cậu biết muốn lăn lộn trong giới giải trí dù sao cũng phải có chút bản lĩnh, nhưng cậu lại không có thiên phú, chỉ có khuôn mặt chỉ có thể nhìn.

Những người hâm mộ cũng nói: "Ngươi không biết caca nhà ta cố gắng ra sao", và cậu cảm thấy người hâm mộ hiểu cậu.

Tống Trì giọng điệu trào phúng: "Cố gắng?" Y cách Bạch Hạ rất gần, thanh âm nhẹ nhàng thổi ở bên tai Bạch Hạ: "Cố gắng lấy lòng kim chủ của cậu sao?"

Bạch Hạ đỏ mặt: " Hàn Mục là bạn trai tôi, không phải..."

Không phải kim chủ.

Ngay cả kim chủ cũng không bằng, một bộ phim cũng không nâng đỡ cậu liền rút vốn.

Công bằng mà nói, cả hai đều chưa ngủ với nhau.

"Tôi..." Bạch Hạ biết bây giờ mình cần Tống Trì, nên chỉ có thể tỏ ra yếu đuối: " Không phải em không có kĩ năng diễn xuất, bộ phim kia của đạo diễn Lý mỗi ngày em đều đọc kịch bản, Tống tổng em thật sự rất cố gắng..."

Tống Trì khẽ liếc cậu một cái: " Như vậy đi, tôi sẽ chọn một đoạn cho cậu diễn. Nếu kĩ năng diễn xuất của cậu vượt qua bài kiểm tra, tôi có thể cân nhắc."

Tống Trì chọn một đoạn trong bộ phim của đạo diễn Lý, vừa lúc là vai Bạch Hạ muốn lúc đầu, Bạch Hạ đã đọc qua kịch bản.

Nhưng mà.

Điều này tương đương với việc chính mình ở trước mặt tình địch bị trêu đùa như một con khỉ.

Bạch Hạ trong lòng hận Tống Trì đến nghiến răng, Tống Trì có lẽ chỉ đang đùa giỡn với cậu, nhưng cậu không thể cáu.

Bởi vì Hàn Mục không còn bênh vực cậu, cậu không còn chỗ dựa vào, cần phải dựa vào mình.

____________________________________________________

Lão Công: Sẽ có sự thay đổi trong xưng hô từ tôi sang em, do Bạch Hạ đã hạ giọng, chương sau sẽ trở lại bình thường.