Thế Giới 2 - Chương 8

Vương Kiêu!

Ngày hôm qua Kỳ Tang Nguyên còn gặp Vương Kiêu!

Anh ta đã làm gì? Tại sao lại ở bên cạnh Bạch Hạ?

Kỳ Tang Nguyên bước nhanh đến bên cạnh Bạch Hạ, anh đứng giữa Bạch Hạ và Vương Kiêu, dùng cơ thể để tách hai người ra, tay nắm chặt thành quyền, nhưng không hề nhìn Vương Kiêu.

Anh giả vờ như không nhìn thấy người này.

“Nửa đêm rồi cậu còn đi đâu, cơm nước đều nguội rồi!” Anh kéo kéo áo của Bạch Hạ, “Cậu đang mặc cái gì đây, xấu chết đi được!”

Luyện Quỷ Dương là chuyện không thể để người khác biết, Bạch Hạ ở trong lòng mắng Kỳ Tang Nguyên một trận vì dám nói ra chuyện quan trọng như vậy, nhưng vì Vương Kiêu còn đang ở đây, cậu không dám nói nhiều, sợ người khác biết cậu đang dùng pháp thuật, mà Kỳ Tang Nguyên cũng không phải là người có lai lịch bình thường.

Bạch Hạ không nói lời nào, dáng vẻ yên tĩnh này nhìn có vẻ như vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.

Nhờ vào ánh trăng và ánh đèn vàng lờ mờ trong phòng, có thể nhìn thấy ánh mắt của Bạch Hạ có chút đo đỏ, giống như vừa mới khóc xong.

Sao cậu lại khóc?

Không phải bị người đàn ông này bắt nạt chứ!?

Nhưng lúc này Vương Kiêu vẫn còn đang nói: “Bạch Hạ, quần áo tôi đem vào trong phòng giúp cậu.”

“Quần áo?” Kỳ Tang Nguyên mặt đầy ngơ ngác, “Quần áo gì? Quần áo của anh sao, ai cần quần áo nát của anh chứ?”

Bạch Hạ nhăn mày, “Kỳ Tang Nguyên!”

Bạch Hạ vừa động đậy, vạt áo ngắn của cậu cử động một chút, như vậy áo thun ngang đùi lại bị vén lên cao hơn, Kỳ Tang Nguyên vội vàng giấu cậu ra sau để che chắn, đen mặt đẩy Bạch Hạ vào phòng, “Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng đợi cho tôi, mặc quần vào, đừng có ra ngoài!”

Bạch Hạ nhỏ giọng nói một câu, “Anh muốn làm phản sao?”

Kỳ Tang Nguyên nghiến răng nói, “Cậu bị người ta lợi dụng rồi cậu không biết sao?”

Anh đẩy Bạch Hạ đi vào trong phòng, rồi nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó quay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Kiêu.

“Anh đã làm gì cậu ấy?”

Vương Kiêu có chút sững sờ, “Không có gì, tôi chỉ đưa cậu ấy về thôi.”

“Không có gì?” Khuôn mặt của Kỳ Tang Nguyên đen đến dọa người, “Không có gì thì tại sao cậu ấy lại mặc quần áo của anh? Quần áo của cậu ấy đâu?”

Vương Kiêu bị anh chất vấn đến khó chịu, anh ta biết tên nhóc này đang nghĩ cái gì, anh ta cũng cố ý nói, “Tôi không cẩn thận đã xé rách rồi, nên cậu ấy mới mặc tạm quần áo của tôi, qua vài ngày tôi sẽ mua cho cậu ấy quần áo mới.”

“Anh xé rách?” Kỳ Tang Nguyên lao tới hung dữ nắm lấy cổ áo anh ta, “Con mẹ nó, anh muốn chết à! Anh đã làm gì cậu ấy?”

Vương Kiêu không trả lời câu hỏi này, mà nói, “Hai ngày sau tôi có việc rời khỏi thôn, cậu Kỳ, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Cậu chủ này hai ngày trước đến tìm anh ta, muốn anh ta đưa anh ra khỏi thôn, nói là mình bị một tên nhóc hư hỏng bắt giữ, không được tự do.

Dựa vào miêu tả của anh thì Bạch Hạ là tên nhóc xấu xa đó, bây giờ lại là thế nào? Làm như Bạch Hạ là tất cả của anh vậy.

Rõ ràng là bản thân dùng giọng điệu của người bị hại yêu cầu anh ta đưa bản thân ra khỏi thôn, giống như là Bạch Hạ dùng pháp thuật giam cầm anh vậy, bây giờ lại bày ra cái thái độ này cái phản ứng này, thật là không được bình thường.

Hơn nữa biểu hiện của Bạch Hạ trong ngày hôm nay, Bạch Hạ hoàn toàn không có ý thức phòng bị những người đàn ông khác, vậy mà trong nhà lại nuôi một tên đàn ông thâm sâu khó dò.

Người trong thôn như bọn họ đều dễ bị lừa như vậy sao?

Thật sự là ức hϊếp người quá đáng.

Kỳ Tang Nguyên nói: “Anh đừng có mơ, tôi không ra ngoài nữa!”

Còn ra khỏi thôn làm gì chứ? Cái tên Vương Kiêu này có phải là chờ anh đi rồi, sau đó bắt Bạch Hạ bỏ vào trong túi không?

Hai ngày trước còn ở trước mặt anh nói xấu Bạch Hạ, nói Bạch Hạ là điều kiêng kỵ vân vân, bây giờ ở đây ra vẻ cái gì chứ? Có phải là cố ý muốn đuổi anh đi để làm gì với Bạch Hạ không?

Anh chàng lái máy kéo này tự cho rằng mình hay lắm, Bạch Hạ lại một mực yêu thích máy kéo của anh ta, nhìn thấy nó thì hạnh phúc như một đứa trẻ.

Tên đàn ông khốn nạn này lái máy kéo này có lẽ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, thì có thể lừa Bạch Hạ lên buồng lái, hoặc là vào trong nhà, hay là bất cứ nơi nào.

Anh làm sao có thể cứ như vậy mà đi được chứ!

Tiếng lạch cạch phát ra từ trong nông trại, Bạch Hạ đã bắt đầu đập cửa la hét chửi mắng, cánh cửa khóa ngoài bị đập đến nổi kêu lạch cạch, trong thời gian ngắn Kỳ Tang Nguyên không có cách nào tiếp tục xử lý phiền phức lớn như Vương Kiêu, chỉ có thể hung hăng hét với Vương Kiêu, “Cút!”

Anh vừa nói xong, đã thấy Bạch Hạ nhảy từ cửa sổ xuống.

Kỳ Tang Nguyên liếc mắt nhìn, rất tốt, đã mặc quần vào, nhưng áo vẫn là áo của tên đàn ông thô lỗ đó.

Bạch Hạ chỉ vào anh mắng vài câu, sau đó thì sao, Kỳ Tang Nguyên trơ mắt nhìn Bạch Hạ đi về phía Vương Kiêu.

Bạch Hạ vội vàng đi lấy quần áo, giọng nói khi nói chuyện vô cùng khách khí, so với lúc nói chuyện với Kỳ Tang Nguyên hoàn toàn khác nhau.

“Cảm ơn anh Kiêu đã đưa tôi về nhà, tôi đến lấy quần áo.”

Kỳ Tang Nguyên hét lớn một tiếng: “Anh Kiêu? Gọi thân mật đến vậy sao? Cậu được lắm Bạch Hạ!”

Bạch Hạ tự động chặn anh lại, Vương Kiêu cũng không để ý đến anh, chỉ nói: “Hay là để tôi giúp cậu đem vào trong? Cũng đã đi đến đây rồi.”

Lúc này Bạch Hạ mới nhớ đến phải xã giao, “Hay là anh đi vào ngồi chơi, uống chút trà nóng?”

Kỳ Tang Nguyên hét lớn: “Trong nhà không có trà nóng, có cứt lợn anh có muốn uống không?”

Sắc mặt Bạch Hạ cứng đờ, Vương Kiêu tự động bỏ qua Kỳ Tang Nguyên, anh cười, “Trễ như thế này rồi có làm phiền cậu không?”

Mặt của Kỳ Tang Nguyên đen như đáy nồi, “Biết là làm phiền mà mặt còn dày đến như vậy, anh hèn đến vậy hả?”

Vẻ mặt của Bạch Hạ hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh được, chỉ có thể nói, “Hay là hôm khác mời anh Kiêu đến ăn một bữa cơm, hôm nay thật sự là có hơi trễ rồi.”

Vẻ mặt Vương Kiêu có chút tiếc nuối, “Được.”

Anh ta lại nhìn Kỳ Tang Nguyên một cái, còn cố ý nói một câu, “Bạch Hạ, không phải ai cũng có thể tin.”

Sau khi Vương Kiêu đi khỏi, Bạch Hạ hùng hùng hổ hổ ôm quần áo cất vào tủ quần áo, sau đó nổi giận đùng đùng đi tìm Kỳ Tang Nguyên tính sổ.

Kỳ Tang Nguyên ngồi bất động trước bàn cơm, “Cơm nước tôi đều nấu xong rồi, có cần tôi hâm nóng lại không?”

Bạch Hạ bị anh làm loạn đến không muốn ăn cơm, “Còn ăn cái gì chứ, anh không giữ cho tôi một chút mặt mũi nào, có phải đã quên bản thân mình có thân phận gì rồi không?”

Kỳ Tang Nguyên giống một tên hai mặt, Vương Kiêu đi rồi, chỉ có một mình với Bạch Hạ, lúc này anh vừa bình tĩnh vừa khó chơi, “Tôi đã ngoan ngoãn nấu cơm, công việc hôm nay cũng làm xong rồi, Bạch Hạ, cậu nói xem câu nào cậu nói tôi không nghe chứ?”

Bạch Hạ như đấm một đấm vào bông tức đến nghẹt thở, “Vừa nãy lúc anh Kiều đang ở đây anh đã nói cái quỷ gì vậy?” Bạch Hạ lại lôi hết tất cả quần áo từ trong tủ quần áo ra, đếm một hai ba, “Anh ta còn cho tôi quần áo để mặc, tôi còn đặc biệt chọn cho anh hai bộ, anh ấy tốt biết bao nhiêu, sao anh lại không biết tốt xấu như vậy chứ? !”

Tâm trạng của Kỳ Tang Nguyên hoàn toàn sụp đổ, “Anh ta tốt? Anh ta sao lại tốt chứ?”

Anh nặng nề bắt lấy cổ tay của Bạch Hạ, hai ngón tay dài mảnh khảnh miết vết đỏ trên cổ tay trắng tuyết của Bạch Hạ, “Dấu trên tay cậu làm sao mà có?”

“Không cẩn thận ……” cậu không nói là bởi vì xem máy kéo bị anh ta nghĩ là trộm đâu.

Kỳ Tang Nguyên nhẹ nhàng xoắn tay áo của Bạch Hạ lên, lại nhìn thấy vài vết thương.

Mắt của anh đều đỏ lên rồi.

“Cái này cũng là không cẩn thận sao?” Anh giận dữ bắt lấy Bạch Hạ, kéo hết áo thun trên người cậu lên, quả nhiên, nhìn thấy vài vết trầy da, trên eo, trên bụng, cả xương quai xanh đều có vết thương.

Da cậu rất trắng, những vết trầy da này nhìn càng nghiêm trọng hơn, giống như là bị người khác làm nhục vậy.

Tim của Kỳ Tang Nguyên nhảy lên, anh muốn cởi hết quần áo của Bạch Hạ ra, xem xem còn chỗ nào bị thương nữa không, không ngờ rằng Bạch Hạ phản kháng rất kịch liệt.

Trên mặt Kỳ Tang Nguyên bị cậu hung hăng cào ra vài đường, ngay lập tức trên khuôn mặt đẹp trai của anh xuất hiện vài vết xước đỏ rất nổi bật.

Kỳ Tang Nguyên mím môi, “Tôi chỉ muốn nhìn xem trên người cậu có còn chỗ nào bị thương nữa không, cậu nỡ lòng nào cào tôi thành thế này, tên đàn ông đó xé quần áo cậu, làm cậu thành ra thế này, cậu còn mang ơn anh ta!”

Bạch Hạ vẫn còn cứng đầu nói, “Anh ta chỉ là không cẩn thận thôi.”

Kỳ Tang Nguyên nặng nề vuốt vuốt l*иg ngực của bản thân, nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, qua một lúc cuối cùng cũng bình tĩnh, giọng nói của anh vô cùng ổn định, nhẹ giọng dỗ dành cậu, “Tôi thấy cậu bị thương nhiều như vậy, muốn thoa thuốc cho cậu, thoa thuốc xong, tôi sẽ hâm nóng đồ ăn cho cậu ăn, có được không?”

Kỳ Tang Nguyên đã chịu thua, Bạch Hạ cũng không còn gì để nói.

Kỳ Tang Nguyên tìm thuốc trị thương và chuẩn bị sẵn tăm bông.

Anh nhẹ nhàng nói với cậu: “Để tôi cởϊ áσ của cậu ra trước, được không?”

Bạch Hạ không cần anh ra tay, đã tự mình cởi đồ.

Thật là ngoan.

Ánh mắt của Kỳ Tang Nguyên tối đi.

Còn dễ bị lừa gạt nữa.

Tên đàn ông đó cho cậu nhiều quần áo dởm như vậy, Bạch Hạ lại ôm lấy quần áo vô cùng phấn khích, nói không chừng còn bị lừa đến đầu óc rối mù rồi.

Nhất định là đã lừa Bạch Hạ vào phòng, lấy danh nghĩa là thử quần áo.

Sau đó thì sao, đóng kín cửa sổ, nhìn Bạch Hạ thử từng bộ từng bộ một, cũng nhìn thấy dáng vẻ Bạch Hạ lúc không mặc gì.

Có lẽ còn ôm được Bạch Hạ, dùng một ít lời nói hoa mỹ để lừa Bạch Hạ.

Giống như bây giờ, anh nói muốn thoa thuốc cho Bạch Hạ, Bạch Hạ đã tin rồi.

Cứ xinh đẹp như thế nằm ở trên giường, để cho người đàn ông khác giúp mình thoa thuốc mà không có chút phòng bị nào, khi tăm bông chạm vào vết thương sẽ “shh” hít hà một tiếng, khi khó chịu sẽ nhăn mày.

Đuôi mắt cũng đo đỏ.

Vừa xinh đẹp vừa yếu đuối.

Đáy mắt Kỳ Tang Nguyên là một mảnh u ám, anh nhẹ nhàng vuốt tóc Bạch Hạ, “Đừng mặc những bộ đồ này, tôi làm thêm vài việc kiếm tiền để mua cho cậu quần áo mới tốt hơn thế này, được không?”

Bạch Hạ không mặc quần áo rùng mình một cái, “Tôi sắp lạnh chết rồi, đưa quần áo cho tôi, đến khi nào anh có thể mua thì nói đi.”

Kỳ Tang Nguyên nhìn bộ quần áo của tên đàn ông chó má kia, đấu tranh một chút, cuối cùng vẫn đưa cho Bạch Hạ.

Sau đó im lặng đi hâm nóng đồ ăn cho Bạch Hạ, hai người ngồi trên ghế ăn cơm.

Đột nhiên Kỳ Tang Nguyên nói, “Sao lúc nào cậu cũng mặc cái áo choàng màu đen vậy? Giữa trời hè như thế này không nóng sao?”

Bạch Hạ nói: “Từ nhỏ tôi đã đi theo bà nội học pháp thuật, không thể phơi nắng quá lâu, cho nên sức khỏe không tốt, sợ lạnh, mặc cái áo choàng đen đó cũng không nóng.”

“Vậy ban đêm trên núi lạnh như vậy, cái chăn của cậu cũng không dày, có lạnh không?”

“Quen là được rồi.”

Kỳ Tang Nguyên nhìn chằm chằm Bạch Hạ một lúc, đột nhiên dịu dàng cười lên, “Trùng hợp cơ thể tôi nóng, trên giường vẫn luôn ấm áp dễ chịu, Hạ Hạ, dù gì tôi cũng là Quỷ Dương của cậu, hay là buổi tối để tôi làm ấm giường cho cậu?”