Chương 2: Mượn Rượu Giải Sầu

Tài xế thấy cô gái phía trước chần chừ mãi không đi, lập tức nghĩ rằng cô ta chắc muốn tiền bồi thường. Ông cau mày, quay xuống hỏi ý cậu chủ, thấy anh không phản đối liền mở cửa đi ra. Ông nhìn cô gái vẫn còn ngẩn người, tay ôm balo, quần áo bình thường, càng thêm khẳng định suy đoán trong đầu. Ra đường lái xe cẩn thận đến mấy cũng gặp phải kẻ ăn vạ, tài xế nghĩ đến liền bực, giọng điệu vì thế liền không tốt:

- Tiền này, cầm lấy rồi đi đi.

Nói xong, ông liền đem xấp tiền ném vào người Phó Ngọc Thu.

Phó Ngọc Thu bừng tỉnh, nhìn sắc mặt khó coi của người đàn ông trung niên nọ, lại nhìn chiếc xe cách cô một gang tay kia. Cô cầm xấp tiền không hề mỏng được đưa cho, mặc dù không thích cách ông ta coi thường mình, song, cô vẫn lịch sự đem tiền đưa lại.

- Tôi không sao, chuyện này là do tôi sai vì đi đứng không cẩn thận, bác không cần bồi thường cho tôi.

Tài xế cho rằng cô còn muốn ăn vạ vòi vĩnh thêm, lập tức xua tay nói:

- Thôi thôi, cô cứ cầm lấy rồi đi đi.

Nói rồi, ông ta nhanh chóng lên xe, phóng đi.

Phó Ngọc Thu chớp mắt, khó hiểu. Dạo gần đây người nhà giàu đều có thú vui ném tiền ra ngoài thế này à?

Cô mím môi, suy nghĩ một lúc liền nhét tiền vào. Dù sao bây giờ cô cũng không có gì trên người, của từ trên trời rơi xuống thì cứ việc dùng. Cô không muốn mình vừa ra khỏi tù liền bị chết đói. Nghĩ đến tình cảnh khi này, sắc mặt Phó Ngọc Thu lạnh băng, cô tuyệt đối phải chỉnh chết hai tên tra nam tiện nữ cặn bã kia.

Đi lòng vòng một lúc, trong lòng mang nặng tâm sự lại không có nơi về, Phó Ngọc Thu đành ghé vào quán bar khi xưa, tận hưởng triệt để không gian riêng tư của mình, giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng. Nếu giữ mãi, cô chắc sẽ phát bệnh mất.

Phó Ngọc Thu mang theo tiền đến một quán bar có tiếng trong thành phố. Nghe nói người chống lưng cho quán bar này có địa vị rất lớn trong giới hắc đạo nên không ai dám vào đây quậy phá. Cô cũng từng ghé vào đây vài lần cùng Bạch Uyển Nhi, có thể yên tâm ở đây không xảy ra việc ẩu đả hỗn loạn như những quán bar khác.

Nhìn lại quần áo bình thường trên người mình, Phó Ngọc Thu gãi gãi đầu. Hiện tại cô không còn dáng vẻ của đại tiểu thư Phó gia, không biết có qua cửa được không nữa. Phó Ngọc Thu đành làm liều đi đến trước cửa.

Bảo vệ nhìn thấy Phó Ngọc Thu liền đưa tay chặn lại, lạnh nhạt nói:

- Trước khi vào cần kiểm tra, mong cô phối hợp.

Phó Ngọc Thu lập tức gật đầu ưng thuận. Bảo vệ kiểm tra một lúc, thấy cô không mang vật trái quy định liền để cô vào.

Phó Ngọc Thu bước vào, bình tĩnh nhìn quanh rồi chọn cho mình một góc khuất ít người để ý, lẳng lặng ngồi xuống. Cô đến đây để giải sầu, không muốn người khác chú ý đến mình, càng không thích có người nhận ra cô.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện có người lại gần hỏi:

- Đại thiên kim Phó gia ra tù rồi à?

Sau đó liếc nhìn cô đây khinh thường, cô liền muốn nổi đóa. Dù cho đó là sự thật, cô cũng không muốn nghe, cô có tự tôn và kiêu hãnh của riêng mình. Huống chi, việc đi tù cũng không phải do cô phạm tội gì, mà là do thằng chồng ngu kia làm sai rồi bắt cô đi thay.

Phục vụ nhìn thấy Phó Ngọc Thu liền tiến lại, cũng không vì cô mặc đồ tầm thường mà tỏ ra khinh thường, mỉm cười lịch sự lên tiếng:

- Quý khách cần dùng gì ạ?

Phó Ngọc Thu suy nghĩ một chút lại ước lượng số tiền đang có rồi khẽ cười đáp:

- Cho một ly Irish Whisky nhé!

Cô từng nghe cha nói, Irish Whisky được sản xuất tại Ireland, quá trình làm ra vô cùng kỳ công. Hương vị tuyệt vời, thơm lại có hậu vị mượt, nhẹ, cũng không có mùi khói đặc trưng như Scotch Whisky. Quan trọng hơn hết là nó đủ mạnh với cô, đủ để cô say đến quên nỗi buồn.

Người phục vụ cẩn thận ghi chép, sau đó hơi cúi người trả lời:

- Xin quý khách đợi một chút.

Không lâu sau, phục vụ liền mang rượu mà Phó Ngọc Thu yêu cầu đến, vô cùng ân cần giúp cô mở nắp, rót một ly rượu cho cô.

Phó Ngọc Thu một tay chống cằm, một tay nâng ly rượu, chậm rãi nhấp môi. Cô híp mắt, nhìn xung quanh. Đại sảnh trang trí lộng lẫy, bắt mắt, âm nhạc du dương, nam thanh nữ tú đứng cùng nhau trò chuyện, lâu lâu lại vang lên tiếng cười thanh thúy của thiếu nữ. Phó Ngọc Thu không để tâm đến mọi việc xung quanh, cô nhẹ nhàng lay ly rượu trong tay, tầm mắt dõi theo chất lỏng sánh vàng màu hổ phách chuyển động bên trong. Tâm trạng cũng dần thả lỏng. Bi thương vốn được nén sâu bắt đầu trào dâng.

Phó Ngọc Thu đáng nhận kết quả như vậy sao?

Người theo đuổi cô là Đường Tư Vũ. Người vui vẻ muốn kết hôn với cô cũng là hắn. Cô tự nhận mình không phải là người vợ xuất sắc xứng danh ca ngợi, nhưng cũng không tệ. Cô không đòi hỏi hắn bất kì điều gì, cô thấu hiểu nỗi khổ của hắn. Vì hắn học hỏi nữ công gia chánh, từ bỏ đam mê đua xe không nữ tính, ngoan ngoãn ở nhà đảm nhận chức danh vợ hiền dâu thảo.

Cô hy sinh như vậy, liệu còn chưa đủ hay sao?

Phó Ngọc Thu mỉm cười tự giễu. Trách hắn một, nên trách cô mười. Trách cô không có mắt đi kết hôn với tên tra nam cặn bã ấy, đến việc nɠɵạı ŧìиɧ cũng không dám thẳng thắng thừa nhận mà phải viện cớ. Đến Bạch Uyển Nhi lúc đó cũng đã ngờ ngợ, lo lắng khuyên cô nên suy nghĩ kĩ, cô còn tự ái nặng lời với bạn thân mình. Quả nhiên nhận lấy kết cục này cũng xứng đáng!

Phó Ngọc Thu mím môi, uống cạn ly rượu trong tay.

Cô chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, cũng không biết rằng có người đang để ý đến cô. Mấy tay thanh niên gần đó nhìn chằm chằm Phó Ngọc Thu, nở nụ cười vô lại, ăn ý nhìn nhau rồi đồng loạt đi về phía Phó Ngọc Thu.

Một gã tóc nhuộm đỏ, ăn mặc đắt tiền tựa như muốn khoe mẽ "Tao đây giàu sang" với mọi người, tay thân mật đặt lên vai Phó Ngọc Thu, cười cợt:

- Em gái, ngồi một mình à?

Phó Ngọc Thu chau mày, liên tiếp đưa rượu vào người khiến cô hơi choáng váng. Cô hất cánh tay đang khoác trên vai mình, không nhìn đến gã, lạnh nhạt nói:

- Cút.

Gã nhuộm tóc đỏ bị từ chối, sắc mặt sa sầm. Sau đó gã nhìn anh em gã xung quanh ra hiệu, cả đám lập tức vây quanh che đi gã cùng Phó Ngọc Thu. Phó Ngọc Thu nhận ra tình hình không ổn, cô loạng choạng đứng lên, muốn đẩy họ ra để thoát. Gã tóc đỏ làm sao có thể bỏ qua cho con mồi mình đang nhắm trúng.

Phó Ngọc Thu không biết, bộ dạng hiện tại của cô dụ dỗ người ta khi dễ đến mức nào. Khí tức vừa mềm mại vừa lười biếng như con mèo nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, con ngươi trong suốt lộ ra tia mờ mịt cùng cô đơn lại ẩn chứa quật cường, kiêu ngạo khiến ai nhìn cũng muốn chinh phục lấy.

Nếu như Phó Ngọc Thu biết khi cô uống say rồi khí chất lại thay đổi lớn như thế, cô thà rằng mua về nhà rồi quẩy một mình còn hơn.

Gã tóc đỏ giữ chặt vai cô, móng tay bấm sâu vào da thịt khiến cô không khỏi chau mày. Gã cưỡng ép sờ soạng cô, buông lời tục tĩu:

- Em gái, đi cùng anh, anh sẽ cho em thoải mái. Mẹ nó, dáng người em quá đẹp luôn này.

Phó Ngọc Thu hoảng hốt, vùng vẫy tránh né. Gã tóc đỏ dù sao cũng sợ chủ nhân quán bar này, không dám làm lớn chuyện. Gã nhìn trúng cô một phần cũng vì cô ăn mặc tầm thường, không có ai chống lưng. Gã một tay che miệng cô, một tay ấn chặt cô ngồi xuống ghế, trầm giọng cảnh cáo.

- Mẹ mày, ông đây nhìn trúng mày là phúc phận của mày. Khôn hồn thì nghe lời ông, không ông cho mày chết.

Phó Ngọc Thu híp mắt, khinh thường nhìn gã. Lợi dụng gã nhìn ra bên ngoài, cô lập tức cắn mạnh tay gã, đạp gã một cái. Người xung quanh vì hành động của cô kinh ngạc trợn to mắt, hành động cũng trì trệ. Phó Ngọc Thu nhanh chóng chạy ra ngoài, không dám quay lại nhìn.

Cắm đầu cắm cổ chạy, cô lại tông vào một người. Phó Ngọc Thu tông đến choáng váng, nhìn người trước mặt cao lớn, tây trang phẳng phiu. Cô liều chết ôm người này lại, vùi cả mặt mình vào lòng hắn. Thấy hắn không ngừng muốn đẩy cô ra, Phó Ngọc Thu càng tủi thân, giọng nói kiềm không được run rẩy:

- Đừng đẩy tôi...

Triệu Nam nhìn thấy một cô gái ôm ông chủ nhà mình lập tức hoảng hồn, vội vàng lôi cô ra, không ngừng khuyên nhủ:

- Này, cô mau buông ra.

Phó Ngọc Thu bất mãn, sống chết ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, quyết không chịu buông tay. Cô khó chịu trong lòng, hắn đừng mong thoải mái thể xác, hừ!

Triệu Nam khóc không ra nước mắt, không dám nhìn sắc mặt đang ngày càng âm trầm của ông chủ. Ông chủ nhà anh chán ghét phụ nữ, không thích tiếp xúc với họ. Nhìn xem, sắc mặt tái mét, ánh mắt lộ rõ chán ghét thế kia mà cô nàng này còn ôm ấp gì nữa đây hả?

Rõ ràng là con gái chân yếu tay mềm, vì cái gì mà lôi mãi không ra thế này. Cô ôm chặt ông chủ thế kia sẽ khiến tôi đây mất việc đó!

Chu Mặc chau mày, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô gái đang ôm mình. Khuôn mặt nhỏ nhỏ hồng hồng, chóp mũi cũng đỏ ửng lên, trong mắt còn mang theo hơi nước cực kì đáng thương, môi cong lên không ngừng lầu bầu hỏi anh vì sao phản bội cô.

Anh không để tâm, hai tay cứng rắn kéo cô ra, đổi lại cái ôm gay gắt hơn của cô. Đầu Phó Ngọc Thu đập mạnh vào l*иg ngực anh, khiến Chu Mặc đứng không vững, sắc mặt anh càng thêm không tốt. Anh hơi cúi người xuống, tính toán lại kéo cô ra thêm một lần thì ngửi được một mùi hương rất nhạt len lỏi trong không khí.

Là hương vị bạc hà thanh mát vô cùng dễ chịu, sạch sẽ. Hoàn toàn không giống với những thứ nước hoa đắt tiền mà phụ nữ khác hay dùng.

Tay vốn dĩ muốn hất cô ra chợt dừng lại ở không trung.

Hình như không tệ.