Chương 8: Đồng Ý Về Nhà

Vũ Từ Hạo nhìn thấy có người lạ đi ra từ văn phòng của mình thì rất ngạc nhiên. Vũ Từ Hạo là phó viện trưởng của bệnh viện này, văn phòng của anh nếu không được anh cho phép thì không được tùy tiện vào. Ngay trước cửa văn phòng của anh luôn có tấm thẻ ghi "Không được vào".

Hiện tại lại thấy người từ trong bước ra, anh không khỏi kinh ngạc. Vũ Từ Hạo không hài lòng, nhíu mày, giọng điệu có phần bất mãn hỏi:

- Cô vào trong đó làm gì?

Phó Ngọc Thu hơi ngẩn người, trên mặt lộ ra tia mờ mịt. Sau đó, mặt Phó Ngọc Thu nháy mắt đỏ lên, cô gãi gãi đầu, vội vàng giải thích:

- Tôi không cố ý vào. Tôi tìm bác sĩ Trương phụ trách cha tôi. Tôi tưởng đây là văn phòng của ông ấy nên mới vào. Xin lỗi bác sĩ, tôi không cố ý.

Phó Ngọc Thu cúi đầu, tỏ rõ thành ý của mình. Vũ Từ Hạo nhìn Phó Ngọc Thu một lúc, ánh mắt như muốn đâm xuyên vào trong cô để xem cô nói thật hay nói dối. Anh nhìn lâu đến mức Phó Ngọc Thu cũng lo lắng không yên, đến lúc này anh mới dừng lại. Vũ Từ Hạo nhìn ra cô không nói dối, cho nên không làm khó Phó Ngọc Thu nữa. Anh không phải người nhỏ nhen như vậy. Anh mỉm cười, giọng điệu ôn hòa đáp:

- À, cô tìm bác sĩ Trương đúng không? Ông ấy chuyển đến văn phòng ở lầu ba rồi. Cô có thể lên đấy tìm ông ấy.

- A! Ông ấy chuyển đến lầu ba ạ. - Phó Ngọc Thu lặp lại câu nói của Vũ Từ Hạo. Thảo nào...

Phó Ngọc Thu mím môi, hai bên má nóng lên. Cô đi nhầm văn phòng, còn luôn miệng nói người ta là biếи ŧɦái, nhớ lại thôi cũng khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hóa ra người kia không nói dối cô. Vậy mà cô cứ khăng khăng cho rằng anh làm mà không chịu nhận. Người kia cũng thật tốt tính, bị cô hiểu lầm, nghĩ xấu vẫn kiên nhẫn nghe cô lảm nhảm rồi khuyên nhủ cô.

Phó Ngọc Thu âm thầm cho Chu Mặc một dấu "like" người tốt.

Lúc này, Phó Ngọc Thu hoàn toàn quên mất việc mình bị Chu Mặc cưỡng hôn đến phát khóc ban nãy.

- Cảm ơn bác sĩ. - Phó Ngọc Thu gật nhẹ đầu, rồi rời đi.

Vũ Từ Hạo nhìn thân hình duyên dáng của Phó Ngọc Thu cho đến khi cô hòa vào dòng người mới dời tầm mắt. Trong văn phòng của anh rõ ràng có người kia, vậy mà cậu ta vẫn để cô vào nhầm văn phòng của anh. Anh bước vào văn phòng, nhìn thấy Chu Mặc ngồi trên ghế sô pha, đầu hơi ngửa về sau, nhắm mắt dưỡng thần. Đập vào mắt anh chính là vết cắn bên khóe môi của Chu Mặc. Vũ Từ Hạo làm bộ dụi mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc nói:

- Ôi trời, Mặc! Miệng cậu sao rách vậy? Cái vết tích này rất giống hôn rồi bị cắn nha. Trời ạ! Mặc, cậu hôn rồi hử? Đây đúng là một chuyện kinh thiên động địa. Hôm nay chắc chắn sẽ mưa to. À không, bão luôn mới đúng đấy. Tôi muốn cho toàn thế giới này biết cậu con trai cả nhà họ Chu hôn rồi!

Chu Mặc nghe tiếng Vũ Từ Hạo, bất mãn mở mắt. Con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm anh ta, giọng điệu bình thản không nhìn ra vui buồn, đáp:

"- Cậu có im ngay không?

Vũ Từ Hạo hoàn toàn miễn dịch với khí lạnh toát ra từ Chu Mặc. Anh cười đến vô cùng xấu xa, ngồi nhích lại gần Chu Mặc, lời nói càng thêm gợi đòn:

- Nào, Mặc. Nói tôi nghe xem cô gái xinh đẹp may mắn nào lọt vào tầm mắt xanh của cậu vậy? Còn biết để lại dấu răng đánh dấu chủ quyền nữa. Thật khoa trương!

Sắc mặt Chu Mặc trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo:

- Vũ Từ Hạo, nếu cậu còn nói thêm một câu, tôi liền cho người tống cậu sang Châu Phi!

Vũ Từ Hạo bĩu môi, không xem lời nói của Chu Mặc là thật. Anh cũng không trêu chọc Chu Mặc nữa. Nhìn có vẻ như Chu Mặc không để ý, thế nhưng tuyệt đối không được vượt quá giới hạn.

- Được rồi, được rồi. Tôi không trêu cậu nữa. Tôi vô cùng tò mò, ai hôn cậu thế?

Chu Mặc nhớ đến dáng vẻ của Phó Ngọc Thu khi nãy, khóe môi hơi nhếch lên rồi trở về như thường. Nhanh đến mức Vũ Từ Hạo cũng không nhận ra.

- Không phải cậu nhìn thấy rồi sao?

Vũ Từ Hạo nhíu mày, trầm tư suy nghĩ. Sau đó lập tức kinh ngạc, kiềm không được thốt lên:

- Là cô gái khi nãy à?

Chu Mặc không đáp, nhưng Vũ Từ Hạo biết hắn đã thừa nhận, anh ngạc nhiên vô cùng. Vốn nghĩ rằng người Chu Mặc nhìn đến phải là một tuyệt thế mỹ nhân diện mạo nghiêng thành, hiện thực lại không phải. Cô gái anh gặp khi nãy quả thật có vài phần tư sắc, nhưng người xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều.

Vũ Từ Hạo cẩn thận suy nghĩ lại, cố gắng tìm ra một điểm hơn người của cô gái nọ. Anh thầm nghĩ chắc có lẽ là đôi mắt của cô ấy. Thật sự là một đôi mắt rất đẹp, khiến người ta nhìn qua một lần không tài nào quên đi được. Lông mày như trăng, con ngươi lấp lánh như hàm chứa hàng ngàn vì sao.

Tuy nhiên, nếu nói chỉ vì đôi mắt ấy mà khiến Chu Mặc chú ý, Vũ Từ Hạo thà tin rằng sắp tận thế còn hơn.

- Có thể nói tôi nghe sao cậu đột nhiên lại có hứng thú với cô ấy không? - Vũ Từ Hạo cười hỏi.

Chuyện con trai cả nhà họ Chu mắc chứng dị ứng khác phái không phải là chuyện bí mật gì. Chỉ cần tiếp xúc với phụ nữ, Chu Mặc liền sẽ nổi mẩn ngứa khắp người. Bệnh tình nghe có vẻ kì lạ, nhưng không phải không có. Cho dù có mỹ nữ dung mạo tựa thiên tiên bày ra trước mặt Chu Mặc, Vũ Từ Hạo cá chắc anh sẽ không có phản ứng. Đến việc xem phim người lớn là thú vui mà mỗi người đàn ông đều trải qua, Chu Mặc cũng không có lấy một chút hứng thú.

Người như vậy hiện tại lại có thể chạm vào một cô gái, còn là một cô gái nhan sắc ưa nhìn tầm thường. Không chỉ vậy, còn hôn cô gái ấy nữa! Thật sự làm người ta tránh không được nghĩ nhiều. Chu Mặc trầm ngâm một lúc. Chính anh cũng không rõ ràng lắm vì sao mình có hứng thú với cô gái ấy. Có thể là vì ấn tượng ban đầu quá mạnh mẽ?

Cũng có thể là vì hương bạc hà vô cùng sạch sẽ, trái ngược với phấn son của những người phụ nữ khác.

Nhìn đến vẻ mặt mong đợi của Vũ Từ Hạo, lời giải thích vừa định nói liền đổi thành câu khác:

- Thiếu gia nhà họ Vũ tài giỏi, tự tìm hiểu đi.

Vũ Từ Hạo hừ một tiếng, cảm thấy đùa Chu Mặc không vui, nhàm chán vô cùng. Mỗi một câu Chu Mặc nói ra liền đem anh chặn cứng họng, không thể tiếp lời. Vũ Từ Hạo buồn bực không thôi. Anh xua xua tay, lẩm bẩm:

- Thôi thôi. Không cần đâu. Thiệt là, Mặc à, cậu cũng nghiêm túc quá đấy. Đùa với cậu không vui gì hết.

Chu Mặc thản nhiên tiếp lời:

- Phó viện trưởng của một bệnh viện lớn nên nghiêm túc. Không nên lúc nào cũng đùa giỡn như cậu, quá mất mặt.

Vũ Từ Hạo mắng thầm Chu Mặc không giữ thể diện cho anh gì hết. Trêu đùa chút thôi làm gì mất hình tượng như hắn nói chứ. Anh không tiếp tục chủ đề này nữa liền nói lảng sang chủ đề khác:

- Ba ngày nữa là sinh nhật của bác Chu, cậu có định về không?

Vũ Từ Hạo sợ nghe Chu Mặc từ chối, lập tức nói tiếp:

- Bác Chu chắc hẳn rất nhớ cậu. Cậu cũng nên về nhà thăm bác ấy. Mặc, cậu đừng bướng bỉnh nữa. Bác Chu làm vậy cũng là vì lo lắng cho cậu mà thôi.

Vũ Từ Hạo hiểu nguyên nhân khiến Chu Mặc hạn chế trở về nhà chính của Chu gia. Anh không khỏi thở dài. Chứng dị ứng khác phái của Chu Mặc không phải cứ trị là sẽ hết, bác Chu lại khăng khăng muốn Chu Mặc đi xem mắt, cậu ta không chạy trốn luôn mới là chuyện lạ.

Mấy năm nay, Chu Mặc rất ít khi về nhà chính, cho dù đến sinh nhật của cha vẫn không chịu về. Vũ Từ Hạo hít sâu một hơi, chuẩn bị đem bảy bảy bốn mươi chín lời hay ý đẹp lôi kéo Chu Mặc về, không ngờ liền nghe Chu Mặc sảng khoái đáp:

- Được thôi.

- Hả? - Vũ Từ Hạo kinh ngạc, kiềm không được thốt lên. Anh nghe lầm phải không? Chu đại thiếu gia luôn từ chối về nhà đột nhiên đồng ý, còn đồng ý nhanh như vậy. Hôm nay mặt trời mọc ở phía Tây sao?

Chu Mặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc, há hốc miệng của Vũ Từ Hạo, lạnh nhạt hỏi:

- Cậu có ý kiến?

Anh lập tức lắc đầu, cười nịnh nọt, trêu đùa:

- Tôi nào có ý kiến gì. Ôi trời, Mặc, cậu rốt cuộc cũng chịu về. Cậu đột nhiên đồng ý khiến tôi vui muốn chết luôn này. Bác Chu chắc chắn sẽ rất vui khi thấy cậu đấy.

Chu Mặc khinh thường liếc Vũ Từ Hạo, không đáp. Anh vốn không định về, nhưng nghĩ đến việc Phó Ngọc Thu là vợ của Đường Tư Vũ, anh lập tức thay đổi ý định của mình. Cô là vợ cháu ngoại trai anh, sinh nhật cha anh, chắc chắn cô cũng sẽ có mặt tại nhà họ Chu mà chúc thọ. Cô là người duy nhất anh cảm thấy hứng thú, tất nhiên Chu Mặc sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Liệu khi nhìn thấy anh, cô có bất ngờ hay không? Khóe môi Chu Mặc nhếch lên, anh rất chờ mong ngày đó.