Chương 1.2

"Tôi, tôi sợ bóng tối, cậu có thể cho tôi dựa chút không?"

Dù hai người có điểm số tốt nhưng các thầy cô lúc này luôn phản đối yêu nhau nên sau khi xác định được mối quan hệ giữa bạn trai và bạn gái, họ sẽ luôn tránh được sự nghi ngờ ở trường.

Đối mặt với sự gần gũi đột ngột của Hoan Nhan, thân thể đối phương cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Hoan Nhan dời ghế về hướng thiếu niên bên cạnh, thân thể áp sát vào bạn cùng bàn, cảm nhận nhiệt độ của cơ thể ấm áp của anh, trái tim dần ổn định rất nhiều.

Nam sinh hiểu ý, đưa tay ôm hông của cô.

Hoàn Nhan dần dần xua tan nỗi sợ hãi xung quanh một chút, mới nhận ra có gì đó không đúng.

Mặc dù hai người đã xác nhận mối quan hệ của mình, nhưng điều thân mật nhất thường là thảo luận về chủ đề này với nhau, thậm chí chạm tay thôi sẽ đỏ mặt rất lâu, nhưng lúc này, bàn tay của chàng trai thực sự đang đặt trên eo cô, còn nhẹ nhàng vuốt ve, cô cảm thấy ngứa ngáy kỳ lạ, mặt cô lập tức đỏ lên, vội vã dời đi từ người nam sinh.

Đối phương nhận thấy được động tác của cô, bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên dùng sức một chút, kiềm chế cô chặt hơn, năm ngón tay nắm tay cô cũng đang cuộn tròn, không để cô rời đi.

Trái tim Hoan Nhan đập thình thịch, bắt đầu bắt đầu gia tăng tốc độ.

Vào một ngày nóng nực như vậy, mùi cơ thể nam sinh thơm tho dễ ngửi, hormone nồng nặc bao vậy khuôn mặt Hoan Nhan, bàn tay trên eo cố ý hoặc vô ý bóp vào.

Hoan Nhan sợ ngứa, bên eo càng thêm mẫn cảm, cô co rụt lại theo hướng nam sinh né tránh.

"Ừ."

Tại sao tay Tiêu Kinh đột nhiên trở nên không quá đàng hoàng?

Nam sinh ghé sát vào tai cô và thì thầm: "Đừng sợ, Hoan Nhan."

Anh kề sát vào tai cô, lúc nói chuyện, hơi nóng lan tỏa bên tai Hoan Nhan, mềm yếu tê dại, da đầu căng lên trong chốc lát.

Hoan Nhan biết rằng nghe gần tai cô sẽ rất kỳ lạ, cơ thể cô đóng băng tại chỗ, bộ não của cô trống rỗng.

Không phải Tiểu Kinh.

Đó là bạn cùng bàn của cô người mà không một ai giám gây rối, thường trốn học mỗi ngày, hút thuốc, uống rượu và đánh nhau không ai giỏi hơn, Điệp Thanh Minh.

Chẳng trách động tác của thiếu niên đột nhiên lại tuỳ tiện như vậy, hóa ra lại là anh!

Hoan Nhan không quen thuộc với Diệp Thanh Minh, ấn tượng về anh chỉ nằm ở trong mô tả của người khác, nói cha của Diệp Thanh Minh là cổ đông lớn nhất của trường, hiệu trưởng là chú ruột của anh, mẹ anh là giám đốc tập đoàn, nền tảng gia đình rất vững chắc, là con một, gia đình chiều chuộng anh vô pháp vô thiên, giáo viên trường tránh mặt anh, chưa kể Hoan Nhan, chỉ muốn làm một người khiêm tốn và học giỏi.