Chương 19: Chắc là lương tâm ngươi thấy hổ thẹn

Đột nhiên Lữ Mặc Ngôn có chút dở khóc dở cười, cảm giác mình bị người khác chê.

Mặc dù hắn cũng không muốn có quan hệ gì với nàng nhưng nàng lại phủi quan hệ với hắn một cách sạch sẽ như vậy khiến hắn cảm giác mặt mũi mình cũng mất hết rồi.

Chưởng quỹ nhìn mất chữ kia thì cảm thấy xấu hổ: "Hóa ra hai vị không phải phu thê, là lão phu hiểu nhầm, xin hai vị chớ trách."

Tô Cẩn thấy cuối cùng chưởng quỹ cũng không còn hiểu lầm quan hệ của mình với vị bên cạnh nữa thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nàng chắp tay cáo từ ông ấy rồi rời đi.

Tô Cẩn quay về ngõ nhỏ kia, thấy Lữ Mặc Ngôn vẫn đi sau mình thì dừng lại nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi cầm một cục đá lên viết vào tường vôi bên cạnh: "Vừa rồi cảm ơn ngươi."

Lữ Mặc Ngôn học theo nàng, hắn cũng nhặt một viên đá lên, viết một dòng chữ phía dưới dòng chữ của nàng: "Không cần cảm..."

Tô Cẩn không nhịn được mà liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm mắng một câu.

Thật ngây thơ, vậy mà lại bắt chước nàng.

Nàng tiếp tục viết: "Hiện tại ta muốn đi chợ, ngươi muốn đi đâu?"

Lữ Mặc Ngôn cũng viết: "Ta cũng muốn đi chợ phiên."

Tô Cẩn hơi cắn môi nhìn hắn.

Cũng không biết hắn thật sự muốn đi chợ phiên hay là cố ý đi theo nàng.

Đôi mắt đen nhánh của Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt như hiện lên sự giảo hoạt, chờ nàng mời hắn cùng đi chợ.

Tô Cẩn nắm cục đá trong tay vuốt ve, đâm lao thì phải theo lao.

Sớm biết vậy thì không hỏi còn hơn, nếu như hiện tại nàng nói mình không đi chợ nữa còn kịp không?

Không phải nàng để ý đến chuyện hắn đi cùng, nàng chỉ sợ trong chợ gặp phải người trong thôn, nếu để người trong thôn thấy hai người họ đi cùng với nhau thì nhất định sẽ có thêm chuyện rắc rối.

Bị ngàn người chỉ trỏ, bị người khác đổ oan, những chuyện đó trải qua một lần là được rồi, nàng không muốn phải trải qua lần thứ hai.

Nàng suy nghĩ chút rồi viết: "Vậy chúng ta tách ra đi."

Lữ Mặc Ngôn nhíu mày viết: "Ngươi sợ đi cùng với ta hay lương tâm ngươi thấy hổ thẹn?"

Mắt hạnh của Tô Cẩn mở to, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng viết: "Đương nhiên ta không làm gì thẹn với lương tâm rồi."

"Vậy thì cùng đi."

"Cùng đi thì cùng đi, ai sợ ai chứ?"

"Đi."

"Đi..."

Tô Cẩn và hắn cùng dùng sức viết xong một chữ, chuẩn bị ném cục đá trong tay đi.

Cửa sân bên cạnh đột nhiên mở ra, một nam tử đi ra, thấy hai người viết chữ lên trên tường nhà mình thì gầm lên: "Hai người các ngươi làm cái gì vậy?"

Tô Cẩn giật mình, cục đá trong đá rơi xuống lăn đến chân của nam tử bên cạnh.

Nàng chỉ cảm thấy có một đàn quạ bay trên đỉnh đầu mình, lúng túng đến mức muốn đập đầu vào tường.

"Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau chạy đi." Lữ Mặc Ngôn túm lấy cổ tay của nàng, kéo nàng chạy ra khỏi ngõ nhỏ.

Sau lưng hai người truyền đến giọng nói giận dữ của nam nhân kia: "Dừng lại, không được chạy."

Hai người chạy còn nhanh hơn cả thỏ, mãi đến chợ phiên mới dừng lại.

Tô Cẩn khom người chống hai tay lên gối thở phì phò, nhìn nam nhân bên cạnh bật cười.

Hành động ngây thơ của hai người khiến nàng nhớ đến ngày bé.

Ông bà ngoại của nàng sống ở nông thôn, hồi nhỏ khi nghỉ hè hàng năm nàng đều sẽ về nhà bà ngoại chơi một tháng. Anh họ nàng vô cùng nghịch ngợm, cả ngày mang nàng đi làm chuyện xấu.

Chuyện xấu thường làm nhất trong đó chính là cầm đá vẽ lên tường nhà hàng xóm, bị nhà người ta phát hiện sẽ bỏ chạy.

Khổ chủ sẽ tìm đến nhà cậu, anh họ của nàng sẽ không tránh khỏi việc bị đánh một trận, mà nàng cũng sẽ bị mắng, nhưng lần sau vẫn làm chuyện xấu như cũ.

Sau khi lớn lên, mỗi khi nhớ lại chuyện này đều cảm thấy sao ngày bé mình lại ngây thơ như vậy chứ.

Thật không ngờ hôm nay nàng lại làm một chuyện ngây thơ như vậy, hơn nữa còn làm cùng với nam nhân bên cạnh.

Nàng thì thôi đi, dù sao cũng là người tái phạm. Nhưng nam nhân bên cạnh nhìn thế nào cũng không giống người sẽ làm chuyện này, hơn nữa hắn cũng đã là phụ thân của hai đứa nhỏ, sao có thể ngây thơ như vậy chứ?

Nhưng nói thật vẫn rất kí©h thí©ɧ.

Tô Cẩn nhìn nụ cười mỉm của hắn, đột nhiên có chút ngẩn người. Hình như đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười.

Môi của hắn nhìn rất đẹp, lúc cười hai bên khóe môi hơi nâng lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Vì nụ cười mỉm này mà nhìn hắn trở nên ấm áp hơn nhiều, không giống dáng vẻ lạnh như băng như trong quá khứ.

Lữ Mặc Ngôn thấy nàng nhìn chằm chằm mình, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt hắn cho rằng là "mê trai", ý cười cứng lại trên khóe môi.

Hắn nắm tay lại che miệng ho nhẹ một cái: "Khụ, chuyện đó, ngươi đến chợ phiên mua gì?"

Tô Cẩn lấy lại tinh thần, nhìn trái nhìn phải một chút rồi đưa tay chỉ về phía cửa hàng gạo bên trái, thế là hai người đi vào cửa hàng gạo.

Tô Cẩn mua mười cân gạo, năm cân bột mỳ và các loại gia vị. Sau đó họ tiếp tục đi đến hàng thịt mua hai cân thịt lớn, mua một chút trái cây rau quả và mua hai bao hạt giống rau.

Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt lại mua thêm mấy hộp bánh ngọt.

Nghĩ đến Tiểu Tán thích ăn quả hạch, nàng lại mua thêm đủ các loại quả hạch nhét đầy cả giỏ trúc.

Lữ Mặc Ngôn thấy cả người nàng đều sắp bị giỏ trúc đè bẹp, hắn lại một lần nữa xách lấy giỏ trúc sau lưng nàng.

Tô Cẩn không tiếp tục từ chối, cởi giỏ trúc ra đưa cho hắn. Thấy hai tay hắn trống trơn không mua cái gì, nàng có chút nghi ngờ chỉ chỉ vào hai tay rỗng tuếch của hắn.

Lữ Mặc Ngôn hiểu ý của nàng, hắn đi vào gian hàng bán đồ trang sức ven đường mua hai cái dây buộc tóc màu hồng.

Mắt Tô Cẩn lập tức trợn tròn, hắn đi đến thị trấn xa như vậy chỉ để mua hai cái dây buộc tóc màu hồng?

Nhưng hai cái dây buộc tóc màu hồng này chắc chắn mua cho nữ nhi của hắn, hôm đó nhìn hắn vô cùng nghiêm khắc với nhi tử và nữ nhi của mình, nhưng thật ra trong lòng hắn chắc rất thương yêu hai đứa bé!

Nghĩ đến việc hắn vừa làm phụ thân lại vừa làm mẫu thân chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Trên đường về thôn, hai người một trước một sau, không có bất kì sự giao lưu nào, trên đường cũng không gặp người trong thôn.

Lúc sắp đến cổng thôn, Tô Cẩn chạy chậm mấy bước lên phía trước giữ lấy ống tay áo của nam nhân.

Lữ Mặc Ngôn dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng: "Chuyện gì?"

Tô Cẩn chỉ về giỏ trúc sau lưng hắn, ra hiệu hắn bỏ ra. Lữ Mặc Ngôn bỏ giỏ trúc xuống, Tô Cẩn lấy hai hộp bánh ngọt trong giỏ trúc đưa cho hắn rồi lại chỉ về phía cổng thôn, ra hiệu cho hắn vào thôn trước.

Lữ Mặc Ngôn nhìn bánh ngọt trong tay, không nói một câu, cất bước đi vào trong thôn.

Chờ hắn vào thôn rồi nàng mới cõng giỏ trúc lên lưng, chậm rì rì đi vào thôn.

Có lẽ hôm qua nàng chia thịt gấu cho người trong thôn nên các thôn dân đã có cái nhìn khác về nàng, trên đường đi có mấy thôn phụ chủ động chào hỏi nàng.

"Tô Cẩn, đi lên trấn mua nhiều đồ vậy sao?"

Tô Cẩn mỉm cười với mấy người đó.

Về đến nhà, còn chưa kịp bỏ giỏ trúc sau lưng xuống, Tiểu Hôi Hôi đã nhảy đến trước mặt nàng, nó dùng hai chân trước ôm lấy bắp chân của nàng.

[Cuối cùng ngươi cũng về, ta đói bụng sắp chết rồi.]

Trái tim Tô Cẩn không khỏi mềm đi, trong nhà có người... Phi, có con thỏ chờ nàng, cảm giác này thật tốt.

[Ta mua cho ngươi ăn.]

Nàng bỏ giỏ trúc sau lưng xuống, lấy một gốc cải trắng trong giỏ ra tách mấy cái lá đưa cho nó.

Tiểu Hôi Hôi vô cùng vui vẻ, nó vừa gặm rau quả vừa nhồm nhoàm nói mấy chữ.