Chương 20: Phụ thân, Hân Nhi muốn ăn thức ăn cô cô sát vách nấu

Khóe miệng Tô Cẩn hơi giật giật, cái từ "nữ đại vương" này của nó nhất định là học theo con rắn kia.

Nàng sờ đầu Tiểu Hôi Hôi.

[Tiểu Hôi Hôi, đừng học con rắn kia, nhất định nó sẽ dạy hư ngươi. Sau này ngươi gọi ta là lão đại, đừng có gọi nữ đại vương gì đó.]

Tiểu Hôi Hôi ngoan ngoãn kêu một tiếng.

[Lão đại.]

Tiểu Thanh Thanh trong lòng duỗi cổ, nó cũng rất biết điều mà gọi một tiếng.

[Lão đại, thức ăn của ta thì sao?]

[Tất nhiên không thể thiếu phần ngươi rồi.]

Tô Cẩn lấy thịt heo ra cắt một miếng nhỏ cho nó.

Giữa trưa nàng nấu một đĩa thịt xào ớt, mùi vị vô cùng thơm.

Hai tiểu hài nhà bên cạnh đang ngồi trong sân ăn bánh ngọt, ngửi được mùi thơm của thịt xào ớt, đột nhiên hai bé cảm thấy bánh ngọt trong tay không còn thơm nữa.

Tiểu nữ hài hỏi tiểu nam hài bên cạnh: "Ca ca, cô cô sát vách lại nấu cái gì vậy? Thơm quá đi!"

Tiểu nam hài lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng nhất định ăn rất ngon."

Tiểu nữ hài lại nhìn phụ thân mình đang nấu ăn trong phòng bếp, bé có chút buồn bực nói: "Vì sao thức ăn phụ thân nấu lại không thơm bằng thức ăn cô cô sát vách nấu chứ?"

Tiểu nam hài làm dáng vẻ của tiểu đại nhân: "Phụ thân nói quân tử tránh xa nhà bếp, nam tử hán đại trượng phu nên ra trận gϊếŧ địch, báo ân quốc gia chứ không nên ở trong bếp nấu đồ ăn."

Tiểu nữ hài không hiểu hỏi: "Vậy tại sao phụ thân lại ở trong bếp nấu thức ăn?"

"Vì chúng ta không có mẫu thân đó! Nếu phụ thân không nấu ăn thì sẽ không có người nấu đồ ăn cho chúng ta, chúng ta sẽ chết đói." Tiểu nam hài nhắc đến mẫu thân, hốc mắt hồng hồng.

Tiểu nữ hài lại ngây thơ nói: "Nếu cô cô sát vách có thể làm mẫu thân của chúng ta thì tốt."

Lữ Mặc Ngôn bưng đồ ăn từ trong bếp ra, đúng lúc nghe được câu này của nữ nhi, hắn nhíu mày để thức ăn lên bàn.

"Thịnh, Hân Nhi, đến ăn cơm."

Hai đứa bé đi đến cạnh bàn, nhìn đồ ăn trên bàn, một chút cũng không muốn ăn.

Lữ Thịnh nói: "Phụ thân, con vừa ăn bánh ngọt xong, không đói bụng, con không muốn ăn cơm."

Lữ Hân cũng nói: "Phụ thân, Hân Nhi cũng không đói bụng, Hân Nhi cũng không muốn ăn."

Lữ Mặc Ngôn nhìn hai đứa bé, bất đắc dĩ nói: "Thịnh, Hân Nhi, có phải các con không thích ăn những món này không, vậy các con muốn ăn gì, nói với phụ thân, phụ thân sẽ nấu lại cho các con."

Lữ Thịnh mím môi không nói gì.

Lữ Hân giòn giã nói: "Phụ thân, Hân Nhi muốn ăn thức ăn cô cô sát vách nấu."

Lữ Mặc Ngôn: "..."

Hắn ngồi xổm xuống xoa đầu nữ nhi: "Hân Nhi, thức ăn cô cô sát vách nấu có bỏ ớt vào trong, rất cay, ăn vào sẽ đau bụng."

Lữ Hân cong môi: "Nhưng thức ăn cô cô nấu rất thơm, dù đau bụng Hân Nhi cũng muốn ăn."

"Cái này..." Lữ Mặc Ngôn một lần nữa không phản bác được.

Lữ Thịnh thấy muội muội nhà mình dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, bé là ca ca, sao có thể nhát gan hơn muội muội được chứ!

Thế là bé lấy hết dũng khí ra nói: "Phụ thân, hay là ngài đi theo cô cô sát vách học nấu chút đồ ăn đi!"

Ấn đường của Lữ Mặc Ngôn không ngừng nhảy lên, nằm mơ hắn cũng không nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị chính nữ nhi nhà mình ghét bỏ.

Đều do nữ nhân sát vách kia, cả ngày đều nấu đồ ăn thơm như vậy, câu cả tâm của hai đứa bé nhà hắn đi, ngay cả đồ ăn hắn nấu cũng không muốn ăn.

"Đã không muốn ăn thì đi chơi đi, lát nữa lại ăn."

Hai đứa bé lập tức chạy đi chơi.

Mà lúc này Tô Cẩn ở sát vách đang ăn say sưa ngon lành, một đĩa thịt xào ớt kết hợp với ba bát cơm, thật sự quá hợp miệng rồi.

Buổi chiều Tô Cẩn đội mũ rơm lên, khiêng thêm một cái cuốc, cầm hai bao hạt giống mình mua ở chợ đi gieo.

Rau quả bình thường người nông thôn ăn đều là của nhà trồng được, bởi vì nguyên chủ không muốn ra ngoài nên chưa từng làm qua việc đồng áng. Sau khi bà bà của nguyên chủ qua đời, nàng cũng không có gan ra ngoài kiếm đồ ăn, mà các loại đồ ăn bà bà để lại trước đó cũng đã ăn sạch.

Cho nên Tô Cẩn quyết định tự mình đi trồng rau quả, mặc dù nàng chưa từng làm việc này nhưng chưa ăn thịt heo không có nghĩa là không thấy heo chạy! Trồng rau thôi mà, chuyện này không làm khó được nàng.

Nhà nàng ở ngay bờ sông, phần đất ở đó cũng không quá lớn. Nhưng trong nhà chỉ có một người, cộng thêm một con thỏ, ăn cũng không quá nhiều, trồng kín chỗ này chắc cũng đủ ăn.

Mà chỗ khác xa quá nàng cũng không muốn đi.

Trên mặt đất mặc rất nhiều cỏ dại, nàng nhổ cỏ lên, sau đó đào một cái hố nhỏ.

Vừa vung cuốc lên đã có một thanh niên trẻ tuổi chạy về phía nàng: "Tô Cẩn, một tiểu nương tử như ngươi sao lại làm việc nặng này chứ? Để ta giúp ngươi làm đi!"

Tô Cẩn nhíu mày nhìn người đang đi đến phía mình, là một tiểu tử cùng tôn tên là Tô Hổ. Dáng người hắn ta to lớn, trên mặt toàn là sẹo mụn.

Tô Hổ nổi danh là đại lực sĩ ở thôn Tô gia, hơn nữa còn cần cù chịu khó, tính tình cũng chất phác đàng hoàng.

Nhưng chính vì bề ngoài quá xấu xí nên vị hôn thê của hắn ta mới chạy trốn với nam nhân khác, mẫu thân hắn ta là Ngô thị đã nhờ bà mối Vương làm mối khắp nơi cho hắn ta nhưng không có nhà cô nương nào nguyện ý gả cho hắn ta.

Nguyên chủ và hắn ta cũng chưa từng gặp nhau, tại sao hôm nay hắn ta lại chạy đến giúp nàng làm việc chứ?

Tục ngữ có câu, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1).

(1) không có việc gì tự nhiên ân cần tức có ý đồ mờ ám

Chỉ sợ hắn ta giống như Tô Nhị Cẩu, có ý đồ xấu với nàng. Nhưng theo tính cách của hắn ta thì sẽ không nghĩ được chuyện thế này, chắc chắn có người khác xúi giục hắn ta làm như vậy.

Tô Cẩn không muốn phản ứng hắn ta, nàng vung cuốc lên tiếp tục cuốc.

Tô Hổ thấy nàng không để ý đến mình thì thật thà sờ lên phần thịt sau gáy mình. Sau đó hắn ta cướp lấy cái cuốc của nàng, cười ngây ngô với nàng nói: "Tô Cẩn, hai tay của ngươi da mịn thịt mềm, nếu làm việc nặng này lát nữa sẽ nổi bong bóng. Ngươi đừng khách khí với ta, sức ta lớn, chỉ một lát sẽ cuốc xong mảnh đất này. Ngươi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi là được rồi." Nói rồi vung cuốc lên bắt đầu cuốc.

Mặt Tô Cẩn đen lại, không phải chứ, nàng khách khí với hắn ta lúc nào? Nàng căn bản không muốn phản ứng với hắn ta, chẳng lẽ hắn ta không nhìn ra được sao?

Ở bờ sông có hai thôn phụ đang giặt y phục, nhìn thấy chuyện này thì chỉ trỏ khẽ bàn luận.

Tô Cẩn tức giận dậm chân đoạt lại cuốc trong tay Tô Hổ sau đó mạnh mẽ đẩy hắn ta ra khỏi mảnh đất nhà mình, phân rõ giới hạn với hắn ta.

Tô Hổ không nghĩ một tiểu nương tử yếu đuối như nàng lại có tính cách bướng bỉnh như vậy, hắn ta nghĩ chắc chắn nàng cũng giống như các nữ tử khác, ghét bỏ hắn ta xấu xí, trong lòng hắn ta cũng không tiện mặt dày mày dạn dây dưa với nàng.

Nhưng nhớ đến chuyện mẫu thân mình dặn, hắn ta đành phải một lần nữa mặt dày đi về phía nàng.

Tô Cẩn thấy hắn ta còn muốn tiếp tục dây dưa với mình, lửa giận trong lòng không có chỗ phát tiết, nàng cầm cuốc vung về phía hắn ta.

Tô Hổ giật mình, hắn ta vội vàng ôm đầu chạy trốn.

Tô Cẩn một tay cầm cuốc một tay chống nạnh, nhìn bóng lưng chạy trốn trối chết của Tô Hổ mà khịt mũi coi thường.

Hừ, lão hổ không phát uy thì nghĩ ta là con mèo bệnh thật à!

Hai thôn phụ ở bờ sông thấy dáng vẻ đanh đá này của nàng thì ngẩn người nhìn nhau.

Nha đầu nhát gan yếu đuối của nhà Tô Lương trở nên ghê gớm như vậy từ khi nào thế?

Nhưng họ nghĩ đến chuyện ngay cả gấu nàng còn dám gϊếŧ thì còn gì mà không dám làm chứ?