Chương 2: Nam nhân đeo mặt nạ cạnh nhà

"A!" Tô Nhị Cẩu hét lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy chỗ yếu ớt của mình dậm chân.

"Tiện nhân, dám đạp lão tử, nhất định hôm nay lão tử phải cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết, nếu không lão tử không tên là Tô Nhị Cẩu."

Tô Nhị Cẩu vừa dọa vừa nắm lấy hai chân Tô Cẩn rồi đè hai chân nàng xuống đất, tay còn lại xé y phục ẩm ướt trên người nàng.

Sao Tô Cẩn có thể ngoan ngoãn để hắn ta làm bậy được, nàng liều mạng phản kháng, kêu cứu, nhưng cổ họng nàng lại chỉ có thể phát ra những âm thanh "a a a".

"Kêu đi! Ngươi là người câm, cho dù có gào rách cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi đâu, ha ha..."

Tiếng cười của Tô Nhị Cẩu đột nhiên im bặt, thân thể hắn ta ngã xuống thẳng tắp, thiếu chút nữa ngã lên người Tô Cẩn.

Tô Cẩn giật mình, nàng đưa mắt lên nhìn thì thấy trước mắt có một dáng người thẳng tắp, nhìn dáng người, có lẽ đây là một nam nhân.

Ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu lên người hắn, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời có thần của hắn, so với sao trên trời đêm còn sáng hơn.

Trên tay hắn có cầm một gậy gỗ, là hắn đánh Tô Nhị Cẩu ngất xỉu.

Nam nhân vứt cây gậy gỗ trong tay xuống, hắn ngồi xổm xuống, mở trói trên chân nàng ra.

Lúc này Tô Cẩn mới thấy rõ mặt hắn, không, nói chính xác là mặt nạ trên mặt hắn, nhưng điều này cũng đủ để nàng nhận ra đối phương là ai.

Là hàng xóm sát vách nhà trượng phu của nguyên chủ, là người từ bên ngoài duy nhất ở thôn, tên là gì nhỉ?

Hình như tên là Lữ Mặc Ngôn.

Nguyên chủ là một người nhát gan yếu đuối, bình thường cũng không hay ra ngoài. Nàng cũng chỉ được nghe qua từ trước khi gả cho Tô An mà thôi. Ba năm trước trong thôn có một hộ từ bên ngoài đến, một nhà ba người, trong bụng thê tử còn mang thai.

Sau đó thê tử vì khó sinh mà qua đời, nhưng đứa bé kia lại được an toàn, là một nữ nhi. Sau đó một mình Lữ Mặc Ngôn nuôi hai đứa bé.

Sau khi nguyên chủ gả cho Tô An mới gặp hắn hai lần, nhưng hai người cũng không nói chuyện. Nguyên chủ càng không có dịp gặp qua hai đứa nhỏ nhà hắn.

Nghe người trong thôn nói người này tính tình kỳ lạ, xưa nay không qua lại với người trong thôn, hai đứa nhỏ cũng ngày ngày bị hắn nhốt trong nhà, không cho chúng nó ra ngoài.

Người trong thôn còn nói chắc chắn hắn là người quái dị, biết mặt mũi bản thân không thể gặp người khác nên mới cả ngày đeo mặt nạ.

Nhưng Tô Cẩn lại không cho là như vậy, không phải lão đại trong sách bình thường đều thần bí khó lường như vậy sao? Nói không chừng hắn chính là vị lão đại thần bí trong sách kia đó, người ta chỉ đang mai danh ẩn tích, ẩn nấp ở đây mà thôi.

Nhưng nàng nhớ rõ trong sách làm gì có nhân vật như vậy, có phải là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi hay không?

Cổ tay được thả lỏng, Tô Cẩn lấy lại tinh thần, nàng vội vàng ôm chặt hai tay của mình. Áo của nàng đã bị Tô Nhị Cẩu xé thành mảnh nhỏ, nói y phục không đủ che thân cũng không quá.

Cũng may trời tối, chắc đối phương cũng không nhìn được gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Lữ Mặc Ngôn yên lặng đứng trong bóng tối, hai mắt hơi nheo lại, hắn cởϊ áσ ngoài của mình ra ném cho nàng.

Tô Cẩn nhanh chóng mặc áo ngoài vào, bò từ dưới đất dậy. Thân thể này vừa chìm xuống nước, ban nãy phản kháng cũng tiêu tốn không ít thể lực nên hiện tại vô cùng yếu ớt.

Lúc nàng bò dậy chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, ngay cả đứng cũng không vững.

Nàng vội vàng dựa vào cây cổ thụ bên cạnh, nhắm mắt lại, chờ cảm giác choáng váng kia đi qua mới mở to mắt.

Lữ Mặc Ngôn vẫn đứng yên một chỗ nhìn nàng, hắn cũng không có ý định dìu nàng.

Nhưng hắn đã đánh ngất Tô Nhị Cẩu để cứu nàng, trong lòng Tô Cẩn vô cùng cảm kích.

Cũng không biết hắn có hiểu ngôn ngữ tay hay không, nàng đưa tay lên ra dấu "cảm ơn" với hắn, sau đó lại cúi người khom lưng với hắn.

Lữ Mặc Ngôn không lên tiếng, quay người rời đi.

Tô Cẩn vội vàng nâng vạt áo dài quét đất lên đi phía sau hắn, trước khi đi còn không quên đạp cho Tô Nhị Cẩu hai phát.

Dám hại Tô Cẩn nàng, nàng tuyệt đối sẽ không để hắn ta tốt hơn mình. Nghe nói trong núi sâu có gấu, tốt nhất nên để gấu bắt thứ nam nhân chết tiệt này đi.

Chân Lữ Mặc Ngôn dài, sải chân cũng rất lớn, chân Tô Cẩn vừa nhỏ vừa ngắn, nàng căn bản không đuổi kịp hắn.

Hơn nữa thể lực hiện tại của nàng cũng cạn kiệt, không thể chống đỡ nổi, đường núi cũng không bằng phẳng dễ đi chút nào, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn.

Chuyện này khiến Tô Cẩn vô cùng lo lắng, chủ yếu nàng sợ gấu đột nhiên xuất hiện xông tới, lúc đó thì ngay cả nàng cũng tiêu đời rồi.

[Cô cô cô... Nhanh đi bẩm báo đại vương gấu, nơi này có người.] Một con cú mèo bay ngang qua đỉnh đầu Tô Cẩn.

Da đầu Tô Cẩn tê dại, nàng tăng tốc, cố hết sức đuổi sau lưng Lữ Mặc Ngôn, mãi khi ra khỏi rừng nàng mới thở dài một hơi thật to.

Nhà bọn họ ngay cạnh chân núi, Lữ Mặc Ngôn đi vào sân nhỏ nhà mình, từ đầu đến cuối đều chưa từng quay lại nhìn Tô Cẩn một lần.

Đúng là một người kỳ lạ.

Tô Cẩn oán thầm một câu rồi tiến vào sân nhỏ bên cạnh.

Trong sân tốt kịt, trong phòng cũng đen như mực.

Nàng nhớ đến chuyện trượng phu của nguyên chủ mới mất cách đây ba ngày, mặc dù đã hạ táng nhưng vẫn cảm thấy hãi đến phát hoảng.

Tô Cẩn vỗ vỗ ngực, cố gắng tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân. Sau đó nàng đẩy cửa phòng ra, dựa vào ký ức mò mẫm đi đến bàn, thắp nến trên bàn lên.

Trong phòng sáng lên, nàng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ có thể dùng mấy chữ nghèo rớt mùng tơi để hình dung. Phòng ở được làm bằng gạch vuông, một căn phòng chính và một căn phòng ngủ.

Trong phòng chính chỉ có một cái bàn và bốn băng ghế dài, còn có một cái bàn thờ, bên trên bày ba cái bài vị.

Là bài vị của công công, bà bà (1) và trượng phu của nguyên chủ, công công của nguyên chủ đã sớm mất từ mười mấy năm trước, một tháng trước bà bà của nguyên chủ lên núi đốn củi gặp phải gấu, lúc chạy trốn bị ngã trọng thương, lăn từ trên núi xuống.

(1) bố chồng, mẹ chồng

Bà ấy biết mình không còn sống lâu được nữa, sợ sau khi mình mất, nhi tử bệnh tật không được ai chăm sóc. Bà ấy lấy tất cả tiền bạc tích cóp được để bà mối Vương trong thôn mai mối cho nhi tử mình một tiểu tức phụ.

Nhưng nhi tử của bà ấy là một con ma bệnh, cô nương nhà bình thường đâu ai nguyện gả cho y.

Bà mối Vương lập tức nghĩ đến nguyên chủ, dù sao nguyên chủ là người câm, cũng sẽ không có nam nhân nào nguyện ý lấy nàng, rất xứng đôi với Tô An bệnh tật này.

Thế là bà mối Vương tìm đến kế mẫu Dương Dung Phương của nguyên chủ. Dương thị vốn luôn xem nguyên chủ là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, gả nàng cho một con ma bệnh chính là ý mà bà ta mong muốn.

Bà ta không thông qua sự đồng ý của phụ thân Tô Lương của nguyên chủ đã đồng ý hôn sự này, cũng nhân lúc Tô Lương làm việc ở phường rượu trên thị trấn không về nhà, cưỡng ép bắt nguyên chủ gả cho Tô An.

Nói là gả nhưng thật ra là bán thì đúng hơn.

Sau khi Tô Lương về nhà, biết được chuyện này thì nổi trận lôi đình, nhưng gạo sống đã nấu thành cơm, tất cả đều đã quá muộn, Tô Lương cũng chỉ có thể thừa nhận hôn sự này.

Ngày thứ hai nguyên chủ gả cho Tô An, bà bà đã buông tay nhân gian, trước khi nhắm mắt bà ấy còn nắm chặt tay nguyên chủ, nói nàng nhất định phải chăm sóc Tô An tốt, nếu không bà ấy có làm quỷ cũng không bỏ qua cho nàng.

Giờ thì hay rồi, nguyên chủ trực tiếp khiến nhi tử bà ấy tức mà chết, chẳng lẽ bà ấy thật sự leo ra từ âm tào địa phủ để tìm nguyên chủ tính sổ sao?

Một cơn gió lạnh đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào, Tô Cẩn rùng mình một cái, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.

Nàng vội vàng đóng cửa phòng lại, đứng trước bài vị thắp ba nén hương, suy nghĩ một chút rồi lại thắp thêm một nén nữa.

Nén nhang này là dành cho nguyên chủ, dù sao nguyên chủ cũng đã chết, nàng còn chiếm thân thể của nàng ấy, thắp cho nàng ấy một nén hương là chuyện nên làm.

Tô Cẩn chắp tay trước ngực, vái ba vái trước bài vị, trong lòng thầm nhẩm: Bốn vị, ta mới đến, có gì mạo phạm đến nơi ở của bốn vị thì mong bốn vị đừng trách, đừng trách, A Di Đà Phật!

Nếu là trước kia Tô Cẩn sẽ không tin những lời cúng bái thần linh như thế này. Nhưng hôm nay nàng không chỉ đột nhiên xuyên đến nơi này mà lại còn nghe hiểu được tiếng động vật, những chuyện này đều quá sức tưởng tượng của nàng.

Cho nên có nhiều thứ thà tin là có còn hơn không, lạy không bao giờ sai.