Chương 27: Loạn điểm uyên ương phổ (*)

(*) nghĩa là ghép đôi một cách tùy tiện

Tô Cẩn xấu hổ, cũng không biết vị sát vách kia đã vào nhà chưa, nếu hắn nghe được lời lúc này của Tô Lương thì chắc chắc sẽ tức hộc máu mất.

Mà lúc này Lữ Mặc Ngôn ở sát vách đang dựa lưng vào tường, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai tay để xuôi bên người cũng đã nắm chặt lại thành nắm đấm.

Sau đó Tô Lương lại nói tiếp: "Cẩn Nhi, chuyện của Tô Hổ phụ thân đã nghe rồi, mặc dù đó là một hài tử tốt nhưng lại là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo mẫu thân. Ngô thị là người chanh chua, nếu khuê nữ nhà ai gả cho nhi tử bà ta, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ không được tốt, cuộc sống sau này cũng sẽ không được tốt. Cho nên con từ chối Tô Hổ là đúng, phụ thân ủng hộ con. Nhưng..."

Tô Lương muốn nói lại thôi: "Thật ra có một việc phụ thân vẫn luôn giữ trong lòng, cũng không biết có nên nói hay không."

Tô Cẩn không nhịn được mà trợn trắng mắt, ngài đã nói đến mức đó rồi, nếu ta nói ngài đừng nói thì ngài sẽ nghe sao?

Nàng rót một chén nước đưa cho ông, mình cũng tự rót cho mình một chén, sau đó gật đầu ra hiệu cho ông nói.

Tô Lương uống một ngụm nước rồi nói: "Cẩn Nhi, thật ra những năm nay Tô đại phu vẫn luôn nghe ngóng chuyện của con từ chỗ ta, cho nên phụ thân cảm thấy chắc hắn có ý với con."

"Phụt..." Tô Cẩn đang uống nước, nghe xong hoàn toàn phun hết ra ngoài.

"Cẩn Nhi, đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Phụ thân biết con nghe lời này nhất định sẽ giật mình, nhưng đây là chuyện tốt mà! Tô đại phu tuổi trẻ tài cao, không chỉ giỏi y thuật mà nhân phẩm cũng tốt, lớn lên cũng không tệ. Nếu như không phải ngày trước Dương thị lừa ta gả con cho Tô An thì cha cũng đang định tác hợp hai người các con với nhau. Chỉ tiếc... Nhưng Tô đại phu cũng hiểu lòng người, con vẫn còn trong sạch, chắc hắn sẽ không để ý. Nếu như con đồng ý, phụ thân sẽ đi tìm hiểu ý của hắn như thế nào."

Đừng, ngài tuyệt đối đừng làm vậy.

Tô Trường Trạch nghe ngóng chuyện của nguyên chủ ở chỗ ngài là vì y được phụ thân mình nhắc nhở, y muốn chăm sóc nguyên chủ một chút chứ không phải có ý với nguyên chủ, ngài tuyệt đối đừng loạn điểm uyên ương phổ.

Tô Cẩn vội lắc đầu, luống cuống khoa tay múa chân: "Phụ thân, ngài tuyệt đối đừng đi thăm dò ý tứ của người ta, quan hệ của con và Tô đại phu chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, y tuyệt đối không có ý gì với con, con cũng ý gì với y. Nếu ngài chạy đến hỏi thì chỉ sợ chúng con đến bằng hữu cũng không làm được."

Vẻ mặt Tô Lương biểu lộ mình đã hiểu: "Được, phụ thân hiểu rõ, phụ thân không đi thăm dò ý của người ta nữa, chuyện của hai người các con, các con tự làm chủ, phụ thân sẽ không nhúng tay vào."

"Cẩn Nhi, bây giờ con đã trưởng thành, con cũng có chủ kiến của chính mình, phụ thân mừng thay cho con. Mặc kệ con có quyết định gì phụ thân đều sẽ ủng hộ con."

Trên mặt Tô Lương đều là sự vui vẻ, ông nói xong rồi bỏ ly xuống đứng lên: "Được rồi, lời phụ thân muốn nói đều đã nói xong, ta đi về trước. Đúng rồi, ngày mai phụ thân sẽ đến Hương Mãn Viên để làm việc, chắc phải nửa tháng sau mới về, nếu con có chuyện gì thì đến tửu phường trên trấn tìm ta." Nói xong thì rời đi.

Tô Cẩn nhìn bóng lưng rời đi của ông, cảm thấy dở khóc dở cười, xem ra ông vẫn hiểu lầm nàng có gì đó với Tô Trường Trạch!

Nhưng ngày mai ông đã đi đến Hương Mãn Viên để làm việc, chắc chắn Dương thị sẽ nhân dịp ông không có ở nhà để tằng tịu với gian phu của mình.

Lần này nhất định phải bắt gian bà ta tại giường, sau đó vạch trần chuyện bà ta hạ độc hại nguyên chủ mới được, phải để Tô Lương thấy rõ được bộ mặt thật của bà ta để báo thù thay cho nguyên chủ.

Ôi nàng có chút không thể chờ được rồi.

Nghĩ đến chuyện Dương thị sắp phải gặp báo ứng, trên mặt Tô Cẩn là sự hưng phấn khó có thể kìm chế được, đột nhiên nàng đối mặt với đôi mắt lạnh như băng của nam nhân sát vách.

Nhìn dáng vẻ của hắn chắc chắn là đã nghe Tô Lương nói xấu mình, nàng lập tức cảm thấy xấu hổ, muốn giải thích: "Ngươi..."

Nhưng nàng mới nói một chữ, nam nhân ở sát vách đã không quan tâm đến nàng nữa, trực tiếp quay người đi vào phòng.

Cổ họng Tô Cẩn nghẹn lại, tính tình nam nhân này cũng quá xấu rồi! Đúng là tính tình không ổn định, sáng nắng chiều mưa, khó trách Tô Lương lại muốn nàng tránh xa hắn ra.

Tiểu Thanh Thanh ở trong l*иg cười trên nỗi đau của người khác.

[Người ta căn bản không chào đón ngươi, dù ngươi có muốn lấy thân báo đáp người ta chưa chắc đã muốn nha.]

Lông mày Tô Cẩn nhíu chặt.

[Ngươi nói cái gì? Cái gì mà lấy thân báo đáp cơ?]

[Ngươi đi hỏi ba tên đầu đất kia đi.]

Ba chuột nghe xong thì đùng đùng xông đến, Tiểu Tán nhảy lên trên cạnh chiếc l*иg, tức giận nhìn con rắn bên trong.

[Con rắn ngu ngốc kia, ngươi mắng ai là đầu đất?]

[Ai nói tiếp người đó chính là đầu đất.]

[Ngươi...]

[Được rồi, đừng ồn ào nữa.]

Tô Cẩn cạn lời, nàng xoa huyệt thái dương, nhìn về phía Đại Mao và Tiểu Mao.

[Đại Mao, Tiểu Mao, ngày mai phụ thân ta sẽ đi tửu phường, có thể Dương thị sẽ có động tĩnh, các người đi báo với mọi người, mấy hôm nay nhất định phải giám sát bà ta thật tốt.]

[Lão đại yên tâm, nhất định chúng ta sẽ nhìn bà ta vô cùng chặt chẽ.]

Đúng như dự đoán của Tô Cẩn, ngày hôm sau khi Tô Lương đến tửu phường, đêm hôm đó Tô Đại Hà đã không nhịn được mà đến tìm Dương thị, đồng thời hẹn bà ta ba ngày sau gặp lại.

Nữ nhân này đúng là lẳиɠ ɭơ.

Xem ra trò hãy sắp bắt đầu rồi.

Nhưng trước đó nàng cần tìm một người hỗ trợ.

Thế là Tô Cẩn đến nhà Tô Trường Trach, lúc này Tô Trường Trạch đang bốc thuốc cho một nam tử trẻ tuổi.

Nam tử trẻ tuổi này tên là Tô Trường Sinh, là đường huynh của Tô Trường Trạch, nghe nói thê tử của y sắp lâm bồn.

Tô Trường Trạch thấy Tô Cẩn tiến vào thì vuốt cằm ra hiệu nàng chờ một lát.

Tô Cẩn gật gật đầu yên lặng đứng một bên.

Tô Trường Trạch gói kĩ thuốc rồi đưa cho Tô Trường Sinh, Tô Trường Sinh cầm theo bọc thuốc, vẻ mặt u sầu nói: "Trường Trạch, mấy ngày nay tẩu tử của đệ nói bụng nàng không thoải mái, ta muốn đệ đi xem nàng ấy như thế nào."

Vẻ mặt Tô Trường Trạch có chút khó xử: "Đại ca, huynh cũng biết đệ không am hiểu việc chẩn trị cho thai phụ, hơn nữa cũng không tiện, hay là huynh mang tẩu tử lên trấn xem thử đi!"

"Ta cũng đã nghĩ đến chuyện mang nàng ấy lên trấn khám, nhưng hiện tại bụng nàng đã lớn như vậy, lỡ như đi đường xóc nảy chỉ sợ sẽ động thai, cho nên ta mới muốn đệ đi nhìn nàng ấy một lần."

"Chuyện này..." Ánh mắt Tô Trường Trạch nhìn về phía Tô Cẩn, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Tô Cẩn, hay là ngươi đi xem với ta đi!"

Tô Cẩn: "..."

Tô Trường Sinh nhìn về phía Tô Cẩn, kinh ngạc hỏi: "Trường Trạch, nàng biết xem bệnh sao?"

"Lát nữa huynh sẽ biết." Tô Trường Trạch thừa nước đυ.c thả câu, nói với Tô Cẩn: "Tô Cẩn, ngươi là nữ tử, như vậy sẽ tiện hơn nhiều, làm phiền ngươi thay ta kiểm tra trạng thái của tẩu tử ta, có được không?"

Tô Cẩn không có lí do từ chối, nàng gật đầu.

Hai người đi theo Tô Trường Sinh về nhà y, thê tử Tô Trường Sinh là Lý thị đang nằm trên giường nghỉ ngơi, thấy họ bước vào thì vội vàng chống tay ngồi dậy.

Tô Trường Sinh vội vàng chạy đến đỡ nàng ấy lên, vẻ mặt khẩn trương nói: "Nàng chậm một chút, cẩn thận động thai."

Tô Cẩn thấy vậy thì buồn cười, xem ra Tô Trường Sinh là một nam nhân thương thê tử, nhìn vẻ mặt y khẩn trương như thế nào cũng đủ biết.

Tô Trường Trạch nói: "Tẩu tử, nghe đại ca nói mấy hôm nay bụng tẩu không thoải mái, đệ dẫn Tô Cẩn đến đây kiểm tra cho tẩu một chút."

Lý thị có chút kinh ngạc, nàng ấy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Tô Cẩn: "Tô Cẩn biết y thuật sao?"